VƯỜN TRĂNG LỤC BÁT
Phổ Đồng
*MỜI NHAU MỘT LẦN Vô thấy Phật ra thấy mình Theo nhau triền kiếp mà thành quên nhau Bây giờ đã tỏ mặt nhau Chén trà sen ướp mời nhau một lần. *VƯỜN TRĂNG Nghìn năm mây trắng sa mù Bờ trong bờ đục ngày ru bên thềm Vườn trăng sương đọng hai miền Quỳnh hương gió thỏang ngòai hiên chợt cười. *NGUYỆT ĐỌNG Sông trăng rớt giọt bụi hồng Trôi thây về xứ biển không sương mờ Lênh đênh quên cả bến bờ Ngờ đâu nguyệt đọng bên bờ kinh thơ. *THẤY HÌNH Hiên trăng chén nguyệt trà hoa Mời người ở lại bụi xa phố phường Nơi đây núi vắng mờ sương Soi người dưới nguyệt ảnh vương thấy hình. *VÀI BA GIỌT BUỒN Xe lăn cuốn bụi vô thường Vết loan bóng ngã cuối đường người qua Nhạt nhòa ký ức gần xa Vô tình rớt lại vài ba giọt buồn. *HƯƠNG THỪA Thềm trăng trầm thỏang hương thừa Áo mây ươm khói mấy mùa còn vương Dưới trăng loan bóng vô thường Ra đi còn để dội trong mây mờ. *HOA NỞ Hoa mai vàng chén trà xanh Thấy ta tiền kiếp lội quanh biển trầm Uống đi từng giọt muộn phiền Sáng ra hoa nở dưới triền mây bay. *MANG ĐI Rừng thu lá khép hong vàng Tuổi thơ chiều xuống ngỡ ngàng thời gian Người từ hạt bụi sang ngang Điểm trang đâu khỏi vô thường mang đi! *ĐỂ LẠI Vô tình trong tách trà xanh Thấy ta chết đuối trên cành treo nghiêng Tiễn ta chim hót vô phiền Âm thinh để lại rớt trong sa mù. *THẢ BAY Đất khô cày ải trâu buồn Chủ nông cơ cực ai buồn hơn ai? Thôi đành cộng nghiệp trả vay Từ tay phiền muộn thả bay luân hồi. *XÉ TAN Trúc xanh âm hưởng đá hờn Từ sinh qua tử hỏi, còn vọng vang Nhánh ngờ chạm đúng cơ mang Rầm trong tiếng sấm xé tan sương mờ. *ĐÁNH RỚT Lan khoe hương sắc vô thường Người khoe ngã ái kết vương muôn đời Chút tình hương sắc đổi dời vô tình đánh rớt bên đồi mây bay. *XA BAY Ôm trăng đánh giấc ngủ vùi Mộng non thế kỷ bùi ngùi trang kinh Giật mình trăng vỡ lung linh Thấy ta tiền kiếp mộng mình xa bay. *BỤI RƠI Thông reo chim hót ve đàn Nốt trầm lặng xuống nốt thăng lan dần Gió say ngủ muộn trên ngàn Trường ca bản thể tơ đồng bụi rơi. *NHÂN QUẢ Trăm năm trên cõi ta bà Nghìn năm trong cõi hằng sa đất trời Người tạo tác kẻ nợ đời Chạy đâu cho khỏi quả đòi theo sau? MƯỜI BÀI THƠ CHĂN TRÂU 1/ TÌM TRÂU Lên non xuống suối mây chiều Rừng ươm ráng đỏ đìu hiu mịt mùng Đường mòn thăm thẳm rừng phong Dạ mòn sức kiệt, dấu trong sương mù. 2/ THẤY DẤU Ráng hồng mở mắt bình minh Ven rừng mé cỏ hiện hình dấu chân Cỏ vừa rớt giọt phù vân Chạy đâu cho khỏi bụi trần dấu in! 3/ THẤY TRÂU Soi hình bóng ngã bờ xanh Cỏ non nhơi lại dưới cành liễu buông Rõ ràng bóng dáng đầu truông Sừng kia mũi nọ cuối truông hiện bày. 4/ ĐƯỢC TRÂU Được trâu công sức mỏi mòn Lại còn trừ tánh ngông cuồng thói quen Dắt lên gò cạn thử quên Nước mây mời gọi buông quen ruộng người. 5/ CHĂN TRÂU Đem giây xỏ mũi dắt về Sợ quen cát bụi roi kề một bên Muốn cho trâu được tánh thuần Giữ ngăn quen thói không cần người chăn. 6/ CỠI TRÂU VỀ NHÀ Chiều tà ráng đỏ chân mây Lưng trâu tiếng sáo gió lay đường về Nhịp vang âm hưởng tứ bề Cộng thông không ý ai nghề tri âm?! 7/ TRÂU MẤT NGƯỜI CÒN Đường xa thoắt đã về nhà Buông giây trâu mất vào ra một mình Ráng chiều thoi thốp bình minh Roi thừng ném hết lều tranh cho rồi. 8/ NGƯỜI TRÂU ĐỀU MẤT Cội nguồn lặng lẽ trời chung Non cao tuyết trắng không trung mây lành Người, trâu, roi vọt giờ thành Dung thông mất dấu nên đành mất tên. 9/ VỀ LẠI CỘI NGUỒN Cội nguồn nào nhắc gót chân Ở đâu cũng hiện trong ngần nhất như Trong không thiếu ngoài không dư Tùy duyên hoa thắm sương cười chơi vơi. 10/ THỎNG TAY VÀO CHỢ Duyên tùy sấn bước chợ đời Trong không có ý thỏng tay không ngòai Gặp nhau Phật thánh quên lời Mù đui câm điếc mở lời tây phương. |
---o0o---