🙏🙏🙏
Cái chết không phải là hết –
Cái chết không phải là hết –
mà là sự tiếp nối nhân duyên khác
Trong cái nhìn của thế gian, cái chết là điểm kết thúc.
Nhưng dưới ánh sáng Phật pháp, cái chết chỉ là một bước chuyển – từ hiện hữu này sang hiện hữu khác, từ duyên cũ sang duyên mới.
Chúng ta thường nghĩ rằng: chết là mất.
Mất người thân. Mất ký ức. Mất một phần của đời mình.
Nhưng thật ra, chẳng có gì thật sự mất đi.
Chỉ là thân xác tan rã, còn nghiệp lực – những gì ta đã nghĩ, đã làm, đã nuôi dưỡng trong tâm – thì tiếp tục vận hành.
Trong cái nhìn của thế gian, cái chết là điểm kết thúc.
Nhưng dưới ánh sáng Phật pháp, cái chết chỉ là một bước chuyển – từ hiện hữu này sang hiện hữu khác, từ duyên cũ sang duyên mới.
Chúng ta thường nghĩ rằng: chết là mất.
Mất người thân. Mất ký ức. Mất một phần của đời mình.
Nhưng thật ra, chẳng có gì thật sự mất đi.
Chỉ là thân xác tan rã, còn nghiệp lực – những gì ta đã nghĩ, đã làm, đã nuôi dưỡng trong tâm – thì tiếp tục vận hành.
Như một dòng chảy không dứt, nghiệp dẫn dắt ta đến nơi mình cần phải đến, không phải nơi mình muốn đến.
Phật dạy:
“Tất cả chúng sinh đều trôi lăn trong luân hồi vì vô minh và ái dục.”
Ta sinh ra không phải lần đầu, và chết đi cũng chẳng phải lần cuối.
Mỗi đời sống là một mắt xích trong chuỗi dài nhân duyên chằng chịt –
Phật dạy:
“Tất cả chúng sinh đều trôi lăn trong luân hồi vì vô minh và ái dục.”
Ta sinh ra không phải lần đầu, và chết đi cũng chẳng phải lần cuối.
Mỗi đời sống là một mắt xích trong chuỗi dài nhân duyên chằng chịt –
nơi ta gặt quả từ hạt giống đã gieo, rồi tiếp tục gieo thêm những hạt mới.
Vì vậy, cái chết không phải là sự chấm dứt,
Mà là sự tiếp nối của những gì ta đã sống.
Nó giống như một ngọn nến đang cháy – ánh lửa truyền qua ngọn nến khác.
Thân cũ có thể tàn, nhưng ngọn lửa nghiệp vẫn âm thầm tiếp tục.
Với người hiểu đạo, sự ra đi không đáng sợ.
Điều đáng sợ, là ra đi trong mê lầm.
Là chết mà tâm còn oán giận, còn ràng buộc, còn hối hận vì đã sống vội – sống không chánh niệm, không từ bi.
Cho nên, người học Phật không cầu kéo dài mạng sống bằng mọi giá, mà cầu sống sao cho tỉnh thức và buông xả.
Để khi đến lúc phải rời đi, có thể rời đi nhẹ nhàng, không mang theo khổ đau – mà mang theo thiện duyên đã tích lũy.
Vì vậy, cái chết không phải là sự chấm dứt,
Mà là sự tiếp nối của những gì ta đã sống.
Nó giống như một ngọn nến đang cháy – ánh lửa truyền qua ngọn nến khác.
Thân cũ có thể tàn, nhưng ngọn lửa nghiệp vẫn âm thầm tiếp tục.
Với người hiểu đạo, sự ra đi không đáng sợ.
Điều đáng sợ, là ra đi trong mê lầm.
Là chết mà tâm còn oán giận, còn ràng buộc, còn hối hận vì đã sống vội – sống không chánh niệm, không từ bi.
Cho nên, người học Phật không cầu kéo dài mạng sống bằng mọi giá, mà cầu sống sao cho tỉnh thức và buông xả.
Để khi đến lúc phải rời đi, có thể rời đi nhẹ nhàng, không mang theo khổ đau – mà mang theo thiện duyên đã tích lũy.
- Cái chết không đáng sợ.
Nó chỉ đáng sợ nếu ta không biết sống.
Biết sống có chánh niệm, có tình thương, có tu tập – thì dù chết đi, cũng chỉ là mở ra một hành trình mới.
Một kiếp sống tiếp theo – được xây bằng nền móng nhân quả của hiện tại.
Vậy nên, đừng đợi đến lúc cận tử mới sám hối.
Hãy bắt đầu từ hôm nay: sống lành, sống tỉnh –
Vì mỗi giây phút đang sống, là đang chuẩn bị cho cái chết… và cho sự tiếp nối sau đó.
Nó chỉ đáng sợ nếu ta không biết sống.
Biết sống có chánh niệm, có tình thương, có tu tập – thì dù chết đi, cũng chỉ là mở ra một hành trình mới.
Một kiếp sống tiếp theo – được xây bằng nền móng nhân quả của hiện tại.
Vậy nên, đừng đợi đến lúc cận tử mới sám hối.
Hãy bắt đầu từ hôm nay: sống lành, sống tỉnh –
Vì mỗi giây phút đang sống, là đang chuẩn bị cho cái chết… và cho sự tiếp nối sau đó.
- Trăm năm sống có ích gì
Chẳng thấy bất-tử vô vi pháp hành
Một ngày quả thật trọn lành!
Sống đời chứng ngộ vô sanh Niết bàn!
(Kinh Pháp Cú thi hóa)
__(())__

Không ai sống mãi trăm năm
Thế mà tính chuyện xa xăm ngàn đời
Không ai biết được tuổi trời
Mà ôm mộng tưởng đổi dời thế gian,
Không ai đẹp mãi dung nhan
Hoài mong hoa thắm chẳng tàn chiều hôm.
Nào ai vui mãi không buồn
Dùng dằng, dan díu.. cuối đường chia xa..
Thở vào.. có lúc thở ra
Giữa hai hơi thở.. đời ta lắm điều !?
Không ai dám bỏ tình yêu
Dù tình ẩn chứa bao nhiêu lụy sầu
Có ai tóc chẳng bạc màu
Mà hoài dệt mộng bên cầu tử sinh.
Ít ai hạnh phúc một mình
Nên đành đánh đổi.. mong tìm chút vui.
Không ai ưng bước trở lui
Nên đường thiên lý ngậm ngùi ruổi dong.
Mấy ai về lại với lòng
Thú đau thương.. nhận chìm trong vô thường...
Không ai sống mãi miên trường
Thì xin nhớ lẽ Chân thường tự Tâm.
Như Nhiên -Th TTuệ
Chia sẻ cùng cả chùa vài hình ảnh Thầy Như Nhiên TTT & Tăng Thân Úc Châu PHÁP ĐÀM & THIỀN TRÀ TẠI DHAMMA HOME Yagoona- SYDNEY- NSW- Australia cuối tuần qua (June 2025). Một buổi thiền tập Thầy trò ngồi quây quần bên nhau trong không gian ấm cúng và tịnh lạc giữa mùa Đông lạnh lẽo của xứ Kangaroo.
Chẳng thấy bất-tử vô vi pháp hành
Một ngày quả thật trọn lành!
Sống đời chứng ngộ vô sanh Niết bàn!
(Kinh Pháp Cú thi hóa)
__(())__

KIẾP MƠ HOANG...
Không ai sống mãi trăm năm
Thế mà tính chuyện xa xăm ngàn đời
Không ai biết được tuổi trời
Mà ôm mộng tưởng đổi dời thế gian,
Không ai đẹp mãi dung nhan
Hoài mong hoa thắm chẳng tàn chiều hôm.
Nào ai vui mãi không buồn
Dùng dằng, dan díu.. cuối đường chia xa..
Thở vào.. có lúc thở ra
Giữa hai hơi thở.. đời ta lắm điều !?
Không ai dám bỏ tình yêu
Dù tình ẩn chứa bao nhiêu lụy sầu
Có ai tóc chẳng bạc màu
Mà hoài dệt mộng bên cầu tử sinh.
Ít ai hạnh phúc một mình
Nên đành đánh đổi.. mong tìm chút vui.
Không ai ưng bước trở lui
Nên đường thiên lý ngậm ngùi ruổi dong.
Mấy ai về lại với lòng
Thú đau thương.. nhận chìm trong vô thường...
Không ai sống mãi miên trường
Thì xin nhớ lẽ Chân thường tự Tâm.
Như Nhiên -Th TTuệ

'' Nguyện ngày an lành đêm an lành'' cùng tất cả..''
__(())__
Gửi ý kiến của bạn