Thơ: Đào Đình Hiếu
Tự tay trồng được rau xanh,
Vừa xanh, vừa sạch, ngon lành yên tâm.
Mới hôm nào, mới gieo mầm,
Hôm nay thu hoạch, quả mầm là đây.
Để hạt mà trở thành cây,
Nhờ duyên với đất, ngày ngày nắng mưa.
Quả nổ không sớm thì trưa,
Gieo nhân gặp quả, phải vừa chữ duyên.
Nhiều khi quả báo nhãn tiền,
Gieo nhân gặp quả, ta liền thấy ngay.
Nhiều khi gieo nhân đời này,
Đời sau mới nổ, nhân ngày xưa gieo.
Vạn vật đều phải tuân theo,
Quy luật nhân quả, thuận theo luật trời.
Người ta sống ở cõi đời,
Nên tin nhân quả, để rời vô minh.
Nhân quả như bóng với hình,
Ở trong vũ trụ, quân bình âm dương.
Ai ơi! Chớ có xem thường,
NHÂN QUẢ
Thơ: Ngạo Thiên
Thơ: Ngạo Thiên
Con người chưa đủ lớn khôn
Làm sao hiểu hết, ngọn nguồn xưa nay
Cuộc đời trăm đắng ngàn cay
Qui luật Nhân quả, kiếp này mà thôi
Trách trời trách đất xa xôi
Oan nghiệp phải trả, đứng ngồi không yên
Tâm mang nặng gánh buồn phiền
Mấy ai có được, phước hiền đầy thân
Buồn thay cho kẻ lỡ chân
Lầm đường lạc lối, bất phân chánh tà
Cuộc đời gặp cảnh xót xa
Nay thì hối hận, nhận ra muộn màng
Cuộc đời thực tế phủ phàng
Nhìn quanh ta cũng, dể dàng nhận ra
Nhân quả không phân trẻ già
Không chừa không xót, trả vay cho đời
Ai ơi hãy nhớ lấy lời
Tu nhân tích đức, chớ rời khỏi tâm
Cuộc đời dù có thăng trầm
Biết sai nên sửa, lỗi lầm tiêu tan.
ĐỪNG QUÊN NHÂN QUẢ
Thơ: Ngạo Thiên
Giàu sang phú quý mà chi
Để rồi coi rẻ, khinh khi người nghèo
Càng giàu bản tính càng keo
Khư khư cất giữ, vàng đeo đầy người
Ăn sang mặc đẹp ở đời
Xem thường tất cả, nặng lời mắng la
Chữi cha mắng mẹ chẳng tha
Ỷ mình quyền quý, sinh ra ngông cuồng
Nghiệp từ cửa miệng cứ tuông
Mang tội bất hiếu, chẳng buồn để tâm
Nghiệp ác vì thế gieo mầm
Không màng bố thí, lỗi lầm cứ gieo
Nghiệp duyên vì thế tăng theo
Mai sau nhận lấy, nạn đeo đầy mình
Tật bệnh từ đó phát sinh
Ngày đêm than khóc, do mình gây ra
Làm ác trời đất chẳng tha
Chỉ là hậu quả, do ta sinh thời
Luân hồi nhân quả luật trời
ĐỪNG HẠI NHÂN
Thơ: Ngạo Thiên
Thơ: Ngạo Thiên
Giết người tội lắm ai ơi
Nghiệp duyên nhân quả, cuộc đời mang theo
Dẫu ta cuộc sống còn nghèo
Đừng vì phú quý, mà đeo gông cùm
Chúng sanh bình đẳng sống chung
Đừng nên gieo nghiệp, tận cùng nổi đau
Nghiệp đời nhân quả trước sau
Có ai thoát khỏi, ngục lao luật trời
Lưới trời thưa thớt ai ơi
Hỏi ai chui lọt, nghiệp đời trả vay
Sanh thời tay trắng đôi tay
Đến khi ngã xuống, có thay đổi dời
Vui chơi thì cứ vui chơi
Đừng gieo nghiệp ác, đất trời không dung.
LỖI NGƯỜI
Thơ: Ngạo Thiên
Thơ: Ngạo Thiên
Định mệnh an bày…mộng uyên ương
Người đến người đi…chuyện đời thường
Âu là duyên số, nợ kiếp trước
Nghĩ đến chi nhiều…thêm vấn vương
Cứ mãi chạy theo…tiếng yêu đương
Người đi kẻ nhớ…giọt lệ trường
Đừng nên vướng luỵ ,đời đau khổ
Tiếc nuối mà chi…khổ trăm đường
Có yêu có hận…chuyện đời thường
Yêu nhiều sinh hận…thật thê lương
Hết duyên lỡ bước, đành xa cách
Oán hận nhau chi…nhớ tỏ tường
Thấy lợi quên nghĩa…chuyện xưa nay
Lòng người thay đổi…có ai hay
Dòng đời đen trắng, luôn trộn lẫn
Ân tình bạc bẽo…thật chua cay
Tiết trời thay đổi…trái đất quay
Luân hồi nhân quả…vẫn cứ xoay
Nhân sinh thiện ác, tâm khởi phát
Đừng nên vướng bận…chuyện đổi thay
Khi mình có lỗi…mình thứ tha
Thấy người mắc lỗi…mình cứ tra
Con người lầm lỗi, ai chẳng có
Phán xét làm chi…hãy buông ra
Mở lòng suy xét…sẽ nhận ra
Lỗi người đừng xét…xét lỗi ta
Tâm mình còn rác, sao không quét
Rác người, người quét…chớ lo xa.
Những người mang tính bất nhân
Chỉ vì danh lợi, si sân với đời
Hại người bản tính không rời
Ăn sâu vào máu, cuộc đời mang theo
Vì tham không thích mình nghèo
Hại người hại bạn, đạp trèo đi lên
Tình người từ đó mà quên
Quên nhân quên nghĩa, quên mình là ai
Lòng tham ích kỷ nối dài
Nghiệp tạo thêm nghiệp, hình hài nặng mang
Đêm về suy nghĩ than van
Tại sao kiếp số, bẽ bàng với ta
Quên rồi vì ác mà ra
Luân hồi nhân quả, do ta tạo thành
Sao ta không biết ở lành
Tiền vàng biết đủ, đua tranh làm gì
Sang giàu nào có nghĩa chi
Mai kia nằm xuống, mang gì theo ta
Phải chăng được cái hồn ma
Tay không tay trắng, đi ra đi vào.
THIÊN ĐIỀU NHÂN QUẢ
Thơ: Vũ Phong
Luật Nhân Quả Thiên điều đã định,
Nó ví như sắc lịnh Phật Trời.
Dù không tin cũng vậy thôi,
Huyền vi siêu đọa Luân Hồi vẫn xoay.
Xưa bạo ác kiếp này cam chịu,
Cảnh bệnh rên liệt chiếu liệt giường.
Thấy người đói rách khinh thường,
Kiếp sau phải chịu đau thương bần hàn.
Xưa chửi mắng, cân gian đếm thiếu,
Nay mắt môi ngọng nghịu mù đui.
Thấy ai khờ khạo giỡn vui,
Kiếp sau ghẻ lở kiến ruồi bám bu.
Xưa mượn Đạo hành tu gian dối,
Nay thành loài chồn sói hôi tanh.
Ăn dùng cá thịt sát sanh,
Kiếp sau gặp cảnh chiến tranh khổ sầu.
Nay cuộc sống sang giàu mạnh khỏe,
Do kiếp xưa vui vẻ giúp nghèo.
Thông minh nhờ phước đã gieo,
Trước xem Kinh Sám hành theo Đạo Nghì.
Mượn ý vận xét ghi phổ hóa,
Nếu hữu duyên thong thả ngộ mau.
Nghĩ suy nhỏ lớn, trước sau,
Nghiệp căn hiền dữ nghèo giàu do ta.
Luật Nhân Quả xét qua dễ hiểu,
Răn ác gian quấy nhiễu nghiệp duyên.
Sẽ vui với những lương hiền,
Xem như phần thưởng trọn biên đức bồi.
Đời chẳng thoát Luân Hồi biến chuyển,
Bởi vọng cầu mãi khiến tham tranh.
Luật Nhân Quả đã phân rành,
Do lòng người tạo… Tu hành nên hư…
Gửi ý kiến của bạn