Đạo Phật giải thích là mọi sự việc đều có lý do từ Nhân Quả. Nghĩa là mọi sự việc đều là kết quả từ nguyên nhân trước đó. Và sự việc đó chính nó lại sẽ là một nguyên nhân của kết quả sau này. Các sự việc tương tác Nhân Quả phức tạp lẫn nhau gọi là trùng trùng duyên khởi. Nhân có khi còn gọi là Duyên hay Nghiệp, và một khi đã gieo Duyên hay Nghiệp thì ắt sẽ gặt Quả. Vì đó, nếu muốn không gặp quả báo, con người phải tu tâm dưỡng đức, gắng làm việc thiện.
Hôm nay, sau những bài thơ Phật giáo hay về cách làm người, tôi lại gửi đến các bạn những bài thơ Phật giáo hay khác nói về thói đời và cuộc sống, những bài thơ rất hay, ý nghĩa và sâu sắc. Chùm thơ nói về thói đời, cuộc sống này đều là thể thơ lục bát và của chúng một tác giả, tác giả Ngạo Thiên, hi vọng rằng các bạn sẽ thích, chúc các bạn xem thơ vui vẻ!
1, Thời Vận
Còn thời kẻ đón người đưa
Hết thời đi sớm, về trưa ai màng.
Cuộc đời lắm chuyện trái ngang
Cũng là quy luật, chẳng than trách phiền.
Còn tiền cuộc sống như tiên
Hết tiền đói rách, ai phiền để tâm.
Bao năm cuộc sống sai lầm
Đến khi thức tỉnh, lặng câm nghẹn ngào.
Còn tiền chẳng sống vì nhau
Hết tiền mới thấy, trước sau một mình.
Còn tiền cảm thấy tự tin
Hết tiền cảm thấy, bóng hình chơi vơi.
Sinh thời chẳng giúp người đời
Khư khư cất giữ, chẳng rời khỏi thân.
Cúng dường bố thí chẳng cần
Trời cao lấy lại, dần dần mà thôi.
Trách chi số phận cuộc đời
Làm thiện được phước, ông trời thương cho.
Tiền vàng đầy tủ cơm no
Cho thêm cái vận, của kho cũng đầy.
2, Sống
Sống nên biết mình là ai
Đừng làm cha mẹ, đêm dài âu lo.
Sống nên có nhận có cho
Người cho người nhận, nào lo thiệt thòi.
Sống nên bỏ thói đua đòi
Chạy theo vật chất, sầu lo đêm ngày.
Sống nên tạo công đức dày
Cho con cho cháu, sau này hưởng lây.
Sống nên thấy khổ giúp ngay
Tâm luôn hướng thiện, nạn tai giải trừ.
Sống nên rộng lượng nhân từ
Vị tha tất cả, thói hư người đời.
Sống nên đạp đất đội trời
Hiên ngang khí phách, một đời sạch trong.
Sống nên ăn ở một lòng
Ăn ngay nói thẳng, chẳng vòng chẳng vo.
Sống nên phân biệt chánh tà
Tránh xa người xấu, mới là người khôn.
Sống nên nhỏ tiếng ôn tồn
Đừng nên quác mắng, cho hồn thảnh thơi.
Sống nên có làm có chơi
Đừng nên mê ngủ, chơi bời thâu đêm.
3, Oán Trách
Con người sống ở trên đời
Miệng hay trách móc, đất trời không thương.
Tai ương xui rủi ven đường
Đau thương buồn khổ, miệng vương trách hờn.
Phật trời ban phát tình thương
Chúng sanh làm ác, nên đường chông gai.
Lệ rơi máu chảy trách ai
Thân làm muôn việc, tội gây do mình.
Miệng thì oán trách thần linh
Chẳng thương chẳng giúp, cho mình an vui.
Luân thường nhân quả ai khui
Tự mình tạo nghiệp, thân vùi vương mang.
Cớ sao oán trách lầm than
Thánh thần Đức Phật, vô can chuyện đời.
Tự mình gieo nghiệp không rời
Ắc chịu hậu quả, luật trời không dung
4, Sắc Không
Kiếp người sao mãi long đong
Nghiệp duyên vay trả, theo dòng sông mê.
Trần gian đau khổ mọi bề
Đâu như bến mộng, tràn trề yêu thương.
Đau thương vùi lấp nẻo đường
Lệ rơi giọt đắng, buồn vương mi sầu.
Cảnh đời oan trái dạ đau
Hỡi ai biết được, rằng câu ai ngờ.
Tình người sao mãi thờ ơ
Ngày đêm vọng tưởng, ước mơ sang giàu.
Hận thù ganh ghét hại nhau
Một vòng lẩn quẩn, con dao hại mình.
Giúp người thoát cảnh tai ương
Dựng xây công đức, vạn trường thiện duyên.
Mai kia nhắm mắt xa thiên
Hồn kia dạo bước, cõi tiên tang bồng.
Trần gian sắc sắc không không
Chỉ là cõi tạm, nặng lòng mà chi.
Mai kia cất bước ra đi
Có mang theo được, của gì thế gian.
5, Con Người
Con người ai chẳng tò mò
Người đời nói chuyện, thập thò lắng nghe.
Con người tính thích lấy le
Mặt hay sỉ diện, thích khoe mình giàu.
Con người ích kỷ giống nhau
Lợi mình đi trước, lợi sau trao người.
Con người hay tỏ ra cười
Nhưng ai nào biết, lòng người buồn đau.
Con người tham lam giống nhau
Lòng tham không đáy, trước sau chẳng dời.
Con người hay tính lỗ lời
Chẳng ai chịu thiệt, cả đời so đo.
Con người cuộc sống tự lo
Chẳng ai giúp đỡ, đói no tự mình.
Con người có tính giữ gìn
Của người thì lấy, của mình giấu đi.
Con người ai chẳng sân si
Hơn thua ganh ghét, lễ nghi chẳng màng.
Con người tính thích giàu sang
Đạp nhau để sống, chẳng màng tiếc thương.
Con người chẳng thích cúng dường
Nạn tai nạn kiếp, mới trườn tới thăm.
Con người hay tính xa xăm
Ngày đêm toan tính, trăm năm kiếp người.
Con người có tính lả lơi
Trêu hoa ghẹo bướm, chẳng ngơi ngắm nhìn.
Con người ham dục sắc tình
Thoả cơn dục vọng, đắm mình si mê.
Con người thích hứa thích thề
Chỉ là miệng lưỡi, bên lề cuộc vui.
Con người thấy xấu là vùi
Chê bai trên dưới, miệng vui cười đùa.
Con người bản tính hay hùa
Ăn theo câu chuyện, được mùa số đông.
Con người chẳng thích cho không
Có qua có lại, mới đồng đều nhau.
Con người bản tính trước sau
Đa phần là giống, khác nhau tuỳ người.
6, Bất Hiếu
Học cao hiểu rộng mà chi
Để rồi chữ hiếu, vứt đi chẳng màng.
Uy quyền chức tước giàu sang
Mặc cho cha mẹ, lang thang chợ đời.
Sinh thời cơm áo không rời
Mẹ cha chăm sóc, cho đời ấm no.
Học hành thi cử chạy lo
Miếng cơm manh áo, dày vò tấm thân.
Nuôi con khôn lớn tảo tần
Mưa giông nắng cháy, vai trần trơ xương.
Cuộc đời vất vã gió sương
Mong con thành đạt, tương lai sáng ngời.
Giờ đây phú quý sinh thời
Sao vội quên mất, cuộc đời mẹ cha.
Mẹ cha nào có trách ta
Dù ta bất hiếu, cũng là đứa con.
Làm con chữ hiếu nên tròn
Bất nhân bất nghĩa, con mình noi theo.
Cuộc đời là sợi dây leo
Nhân nào quả nấy, chớ gieo ở đời.
7, Hãy Là Chính Mình
Biết rằng cuộc sống phũ phàng
Đâu như giấc mộng, đêm vàng hay mơ.
Cuộc đời như sóng xô bờ
Đâu như mộng đẹp, lời thơ ngọt ngào.
Cuộc đời là những nỗi đau
Lệ rơi mi ướt, nhát dao nhói lòng.
Cuộc đời bể rộng mênh mông
Nông sâu ai biết, lòng người ai hay.
Cuộc đời như ớt cay cay
Buồn nhiều vui ít, lệ say đắng lòng.
Đời là ảo mộng hư không
Thật tâm ta sống, cho lòng nhẹ vơi.
Mặc cho sóng gió biển trời
Mình hãy là mình, dù đời ra sao.
8, Tâm Con Người
Con người có hai cái tâm
Tâm ma tâm phật, gieo mầm trong ta.
Tâm ma nghĩ việc xấu xa
Luôn nghĩ làm ác, gây ra cho mình.
Khiến ta làm việc sát sinh
Tay nhơ dính máu, nhuốm mình máu tanh.
Hại người thân thuộc xung quanh
Chỉ vì ích kỷ, tham sanh ham giàu.
Tâm ác giết hại lẫn nhau
Không tình không nghĩa, làm đau lòng người.
Tâm ác làm chuyện bất lương
Hại người hại bạn, theo đường quỷ ma.
Tâm phật rộng lượng bao la
Không sân không hận, thứ tha mọi điều.
Tâm phật làm thiện từ bi
Bao dung hỷ xã, sân si không màng.
Tâm phật khắc chế hung tàn
Đấu tranh chế ngự, thân ta nghĩ gì.
Con người làm thiện từ bi
Tâm ma tan biến, còn gì trong ta.
Con người làm ác sanh ra
Tâm ma chế ngự, quỷ sa hại người.
Ta nên niệm phật không rời
Giữ tâm chánh niệm, đổi dời cái tâm.
Tâm ma tan biến dần dần
Gắng tu niệm phật, phước phần tăng lên.
Làm thiện sẽ được đáp đền
Nhân nào quả đó, gắng bền đường tu.
- 9, Hóa Giải Ngục Hình
Tạo nhiều công đức ở đời
Giúp người đã khuất, xa rời nỗi đau.
Âm ti sâu thẳm ngục lao
Là nơi giam giữ, biển đao ngục hình.
Ông bà cha mẹ vong linh
Sinh thời làm ác, nhuốm mình nơi đây.
Ngục đày án phạt tội gây
Ngày đêm chịu phạt, thân gầy chịu mang.
Tiếng kêu tiếng khóc tiếng than
Nỗi đau thể xác, trăm ngàn vết đau.
Làm con làm cháu thì sao
Làm nhiều việc thiện, giảm lao án hình.
Ngày đêm sớm tối đọc kinh
Nguyện cầu Địa Tạng, thương tình giúp cho.
Án hình không phải dày vò
Sớm được siêu thoát, được cho luân hồi.
10, Vô Tư
Đời người sống được nhiêu năm
Thật tâm mà sống, chẳng phiền đến ai.
Đời người như chuỗi phim dài
Đâu cần phải diễn, đâu cần nhập vai.
Đời người lắm chuyện bi hài
Người vui kẻ khóc, chuyện hài thế gian.
Vui buồn rồi cũng chóng tàn
Buồn nhiều vui ít, vô vàng khổ đau.
Thật lòng ta sống cùng nhau
Kẻ cho người nhận, trao nhau tấm lòng.
Dù đời dòng chảy ngược dòng
Khổ đau vẫn sống, mĩm cười vô tư.
11,HÀNH TRANG VÔ THƯỜNG
Thơ: Ngạo Thiên
Cuộc đời cứ ngỡ giấc mơ
Đến khi nhìn lại, một đời phù vân
Trần gian nơi chốn nợ nần
Nợ tình nợ nghĩa, bao lần trả vay
Sanh ra tay trắng bàn tay
Đến khi khuất bóng, chẳng thay đổi dời
Ngỡ rằng đời giống trò chơi
Thắng thua thành bại, một thời đã qua
Bỗng nhiên ta gặp lại ta
Chỉ là chiếc bóng, chiều tà thế gian
Đời người hết hợp lại tan
Lợi danh quyền tước, hành trang vô thường
Cuộc đời đừng mãi vấn vương
Trả về cho đất, đoạn trường bi ai.
Nếu đã là quá khứ
Hãy tha thứ cho nhau
Tất cả những niềm đau
Hãy cho vào quên lãng
Niềm đau thời dĩ vãng
Là vật cản đường đời
Cuộc đời muốn thảnh thơi
Hãy xa rời quá khứ
Cuộc đời là phép thử
Ta phải tự đi qua
Không ai thay ta cả
Thành bại ở nơi ta
Hãy học cách vị tha
Đau khổ sẽ rời xa
Yêu thương lấy tất cả
Hạnh phúc sẽ nở hoa.
Ngạo Thiên ( 12/5/16 )