Tuyển tập bài viết về Vu Lan - 2009
Cây cổ Thụ
Nguồn: Thích Thiện Lợi
Mẹ ơi, đã nhiều năm rồi mà thi thoảng con vẫn nằm mộng thấy Cha. Mỗi lần như vậy,lòng con thật hạnh phúc. Có lẽ Cha vẫn luôn bên cạnh con khi con một mình nơi chốn cửa Thiền u tịch. Nhưng rồi tỉnh dậy thì con lại nhớ Mẹ làm sao !... quyện vào nỗi nhớ là những âu lo và sợ hãi, sợ rằng tuổi Mẹ lúc già suy, sợ cho tấm thân càng lúc hao gầy. Ước gì Mẹ có thể đi ngược thời gian thêm vài chục năm nữa để con có cơ hội phụng dưỡng Mẹ nhiều hơn cho trọn tình Đạo Hiếu. Cánh cửa duyên phận đã mở ra khi con còn là một chú bé, chọn Thiền môn làm nếp sống của đời mình. Vì lẽ đó, tâm chỉ lo cho Đạo, lòng chỉ nghĩ đến chúng sinh. Còn với Mẹ, con vẫn trọn mang một món nợ những tưởng không bao giờ trả được, chỉ còn nguyện ngàn kiếp sau, mãi mãi xin được làm con của Mẹ vậy thôi.
“Những lúc canh khuya khi Mẹ sốt
Ai người chăm sóc Mẹ chu toàn?
Thân con một đời nương cửa Phật
Bao giờ mới thỏa đạo làm con?”
Trước sân chùa, nơi con đang sống, có một cây cổ thụ thật già nua. Mỗi ngày con đều ra ngắm. Càng ngắm con càng nghỉ về hình ảnh của Mẹ thiêng liêng. Vì Mẹ một đời thân cò bay khắp đó đây để lo cho đàn con lúc còn tấm bé. Thân cây nhiều cành nhiều lá, tàn lộng mênh mông như sẳn sàng chở che cho tất cả mầm non cỏ dại. Bên dưới, chúng cứ lớn dần một cách tự nhiên; dù giông bão ập từ trên cao, hay mưa gió thổi xuôi thổi ngược thì tàn cây vẫn xòe ra như một tình mẫu tử cao cả che hết mọi thử thách cho con. Mẹ cũng vậy, đâu ngại vì nắng mưa, đâu than thân trách phận gì, miễn sao các con ăn no mặc đủ thì Mẹ hạnh phúc rồi. Cành cây có khi ngoái nhìn các chồi non bên dưới như chìa ra đôi tay để vuốt ve và an ủi; thì Mẹ lại dang cánh tay gầy guộc của mình sờ đầu con khi con bị ốm. Rồi đôi mắt cứ rơm rớm chỉ vì con bị một cơn sốt nhẹ trong người. Có lúc sấm sét làm lung chuyển cành cây, mặt đất như bừng lên tiếng khóc,các mầm non run rẩy ngước mặt nhìn lên chỉ để thầm nguyện trong lòng cho thân cây bình yên vô sự. Sự bươn trải của Mẹ nào có khác gì!?nắng cháy da đen không màng lắm, chỉ sợ dòng đời ngược xuôi Mẹ phải gập ghềnh ba chìm bảy nổi thì đời Mẹ lại càng héo hon.
“Cây ơi đứng vững thêm lên nhé
Để đời còn mãi một màu xanh
Mẹ già từng phút giây đứng đợi…!
Phương trời xa, Mẹ mòn mỏi thâu canh.”
Rồi một ngày nọ trời bắt đầu vào Thu, cây cổ thụ toàn thân chuyển lá. Tôi vẫn ngắm mà lòng vẫn nghẹn ngào, thương cho thân cây, thương cho màu lá ngày nào xanh tươi khỏe mạnh. Thế rồi từng chiếc lại rơi, lượn trên không trung một vẽ thê lương vàng úa. Mẹ ơi, con không dám nhìn những đường gân cuộn tròn trên gò má Mẹ xanh xao, con không dám nhìn từng bước đi của Mẹ yếu dần! Con không dám vì con rất sợ, nỗi sợ này thật không nói thành câu…!
“ Hạnh phúc thay vì đời con còn Mẹ
Được Mẹ thương, mẹ dìu dắt nên người
Hạnh phúc thay, được nhìn đôi mắt Mẹ
Thật bao la như biển cả rạng ngời.
Con muốn mình mãi luôn còn trẻ dại
Tắm mỗi ngày trong mắt Mẹ mênh mông
Dù năm tháng qua nhanh như gió thoảng
Tình Mẹ con mãi mãi nguyện ghi lòng.”
Mẹ ơi, Mẹ có nghe thấy gì không? Tiếng chuông Vu Lan bắt đầu trỗi nhịp rồi đó, lòng con sung sướng lắm. Ở nửa vòng trái đất, con gọi về để chúc phúc cho Mẹ nhân mùa Vu Lan, nghe Mẹ cười thật vui, trái tim con như co bóp mạnh hơn vì xúc động. Mẹ nói mấy ngày trước Mẹ cứ trông con đã hơn 10 ngày. Mẹ đếm từng ngày một, trời ơi! Con thương Mẹ biết bao. Mẹ tiếp:” Chỉ cần nghe giọng nói của con thì Mẹ tự nhiên mạnh khỏe liền, Mẹ ăn ngon hơn và ngủ cũng thật ngon nữa.”
Các bạn ơi! Trên đời này chỉ có Mẹ và Cha là tất cả, không gì đánh đổi được, dù có sang giàu đến đâu, dù công danh có rạng rở thì cũng không gì thiêng liêng cao quý bằng tình Mẹ Cha. Kính chúc tất cả mọi người mãi mãi đừng quên Mẹ và Cha thì Vu Lan mới tràn đầy ý nghĩa.
Thích Thiện Lợi