Tuyển tập bài viết về Vu Lan - 2007
Đoá hồng dâng mẹ
Nguồn: Quảng Tuệ Hương Nguyễn Thị Hải (sưu tầm)
----- Ngô Minh Hằng ---
Mẹ ơi, đây một đóa hồng
Con dâng lên mẹ ghi công sinh thành
Ghi đêm thức đủ năm canh
Khi con trở gió ươn mình không vui
Ghi ngày miếng ngọt miếng bùi
Nhường cho con để con tươi tuổi hồng
Quản chi tháng Hạ ngày Đông
Thương con mẹ biết bao công vun bồi
Lớn khôn, con đã nên người
Mong manh, mẹ, nắng cuối trời, hoàng hôn
Cầu xin mẹ khoẻ vui luôn
Cho con muôn một ghi ơn, báo đền
Yêu thương săn sóc mẹ hiền
Mong cao tuổi hạc, mong thêm nụ cười
Con cầu xin lượng đất trời
Ban ơn cho mẹ như lời con mong
Lòng con, một đóa hoa hồng
Xin dâng lên mẹ nhớ công sinh thành...
Lòng Mẹ
( Y Vân )
Lòng Mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào,
Tình Mẹ tha thiết như giòng suối biển ngọt ngào,
Lời Mẹ êm ái như đồng lúa chiều rì rào.
Tiếng ru bên thềm trăng tà soi bóng Mẹ yêu.
Lòng Mẹ thương con như vầng trăng tròn mùa thu.
Tình Mẹ yêu mến như làn gió đùa mặt hồ.
Lời ru man mác êm như sáo diều dạt dào.
Nắng mưa sớm chiều vui cùng tiếng hát trẻ thơ.
Thương con thao thức bao đêm trường,
Con đà yên giấc Mẹ hiền vui sướng biết bao.
Thương con khuya sớm bao tháng ngày.
Lặn lội gieo neo nuôi con tới ngày lớn khôn.
Dù cho mưa gió không quản thân gầy Mẹ hiền.
Một sương hai nắng cho bạc mái đầu buồn phiền.
Ngày đêm sớm tối vui cùng con nhỏ một niềm.
Tiếng ru êm đềm mẹ hiền năm tháng triền miên.
Mẹ Là Quê Hương
Từ khi, từ khi con vừa biết nói,
Trên môi đã vang tiếng Mẹ,
Bên tai đã nghe tiếng Mẹ,
Tiếng Mẹ ầu ơ hát ru.
Từ khi, từ khi con vừa đi học,
Con đã viết nên tiếng Mẹ,
Từ khi con vừa đi học,
Con đã biết yêu thương Mẹ
Không ai yêu Mẹ bằng con
Không ai thương con bằng Mẹ
Mẹ là quê hương của con
Quê hương với chuối bá hương,
Với xôi nếp một, với đường mía lau.
Không ai yêu Mẹ bằng con
Không ai thương con bằng Mẹ
Mẹ là quê hương của con
Quê hương với chuối bá hương,
Với xôi nếp một, với đường mía lau...
Mẹ
(Thành Công)
Như mạch suối ngầm
Suốt đởi len lỏi
Gạn lọc buồn vui
Cay đắng ngọt bùi
Dốc vào bể cả đời con
Con lớn khôn
Đời mẹ mỏi mòn
Bạc tóc
Nắng mưa
Nặng đầy lưng mẹ
Bao giờ
Có thế
Con bắt gặp mẹ cười
Nụ cười sáng vết chân chim
Không một lần đòi hỏi
Con vẫn đi ngụp lặn giữa cuộc đời
Như hòn sỏi
Lăng tròn
Con đường quê cát bụi
Bao bùn lầy dun ruổi
Mẹ là chứng tích của thời gian
MẸ TÔI
(Nguyễn Chí Thiện)
Mẹ tôi trong những ngày giỗ chạp
Thường ngồi chắp tay cầu khẩn giờ lâu
Chiếc áo hoa hiên cũ đã bạc màu
Tôi chỉ thấy mẹ dùng khi lễ bái
Đời của tôi nhiều khổ đau oan trái
Mẹ bao giờ cũng cầu nguyện cho tôi
Đứa con trai tù tội mấy phen rồi
Hàng nước mắt chảy ròng trên má mẹ
Ngồi bên mẹ, tôi thấy mình nhỏ bé
Tình thương yêu của mẹ lớn bao nhiêu
Mẹ ơi, con lòng chỉ nguyện một điều:
Được gần sống, đừng lìa xa khỏi mẹ!
Giờ hẳn mẹ mỗi khi ngồi cầu lễ
Cho đứa con tù bệnh chốn rừng sâu
Chiếc áo hoa hiên cũ đã bạc màu
Phải đầm ướt biết bao hàng nước lệ!
(1963)
Vô đề
Mẹ lặng lẽ trong chiều mưa bụi bay
Tóc điểm hoa râm phai áo bạc màu.
Ánh mắt rất sâu lại thoáng vẻ u sầu .
Đó là tất cả những gì con còn nhớ.
Mẹ đi đây , con hãy cứ chờ ,
Và chờ đến bao giờ mẹ quay lại
Có thể sẽ là chỉ trong mãi mãi
Nhưng mẹ sẽ cố gắng cho con mọi thứ con cần .
Có những đêm trong giấc mơ
Hình bóng mẹ lại hiện về trong nỗi nhớ .
Đợi con với , mẹ đi nhanh quá .
Con chẳng kịp nhìn thấy nuớc mắt rơi .
Mẹ mẹ ơi , vì sao lại thế ,
Một một lần thôi , sai lầm chỉ vì con .
Đời này con chỉ có mình mẹ
Và cũng thế mẹ chỉ có mình con .
Con cũng hiểu , mẹ giấu đi vết xuớc
Trong trái tim âm ỉ cháy tro tàn
Trong tình yêu thương con vô hạn
Mẹ đóng vai người tàn nhẫn bỏ rơi con .
Có những ngày tháng con hận mẹ vô cùng .
Mẹ ham vui , ham hạnh phúc bản thân
Nhưng giờ đây , con hận chính mình
Chỉ nhìn thấy bề nổi của tảng băng lạnh giá
Của cuộc đời đầy giông tố biển khơi .
Vì thế hãy yên lòng nhé mẹ ơi
Con sẽ ở nơi này , và luôn luôn cố gắng
Để ngày kia , khi trời xanh sắc nắng
Mẹ ôm con như thuở xa xưa
(DHG_12/2/2004)
Quảng Tuệ Hương Nguyễn Thị Hải (sưu tầm)