Mâu đâm thủng áo giáp,
Người rao hàng nói thế.
Nhưng lại có thuẫn làm mẻ đầu mâu.
Tàu ngầm lại có máy bay sát thủ tàu ngầm.
Máy bay ném bom, bắn phá,
Lại có súng, hỏa tiễn phòng không bắn hạ máy bay.
Chiến hạm bắn phá tơi bời,
Lại có hỏa tiễn diệt hạm và thủy lôi phá tan chiến hạm.
Ra-đa phát hiện máy bay,
Lại có hệ thống làm ra-đa “mù mắt”.
Hỏa tiễn tầm ngắn, tầm trung và liên lục địa,
Lại có thệ thống lá chắn phòng ngừa.
Vệ tinh điều khiển dưới đất lại có vệ tinh bắn vệ tinh tan xác.
Tàng hình lại có hệ thống chống tàng hình.
Xe tăng - nữ hoàng chiến địa,
Lại có hỏa tiễn vác vai.
Lúc đó xe tăng biến thành “cua rang muối”.
Trực thăng vận lại có kế hoạch phá trực thăng.
Vỏ quýt dày lại có móng tay nhọn.
Mưu kế lại có tương kế tựu kế.
Kẻ cắp lại có bà già.
Đoàn kết lại có kế hoạch phá tan đoàn kết.
Liên minh lại có kế hoạch phá liên minh.
Hợp tung lại có liên hoành.
Ăn cướp lại có cảnh sát truy lùng ăn cướp.
Khủng bố lại có kế hoạch triệt tiêu khủng bố,
Gián điệp lại có phản gián lùng tìm.
Tuyên truyền lại có phản tuyên truyền đối phó.
Bệnh quỷ lại có thuốc tiên.
Đạo binh khổng lồ lại có du kích quân quấy rối,
“Dĩ đoản binh phá trường trận”.
Siêu cường lại có siêu cường đọ sức.
Thế võ hiểm hóc cách mấy rồi cũng ngày bị phá.
Võ sĩ vô địch nếu không giải nghệ, sớm muộn cũng bị người ta quật ngã,
“Cao nhân tất hữu cao nhân trị”.
Thế giới này luôn luôn đối nghịch.
Luôn luôn xung khắc.
Hễ mình nói Không sẽ có người nói Có.
Hễ mình nói đúng tất có người nói sai.
Hễ mình khen tất có người chê bai.
Hễ mình nói phải tất có người nói trái.
Hễ mình nói yêu thì tất có người nói ghét.
Hễ mình nói đẹp thì tất có người nói xấu.
Hễ mình nói đen thì tất có người nói trắng.
Nếu mai đây chúng sinh không bệnh tật,
Thì bác sĩ, dược sư cũng biến mất trên đời.
Nếu lưu manh, trộm cắp chết đi rồi.
Thì cảnh sát giúp gì cho xã hội?
Vạn vật không có gì độc lập.
Phải nương tựa vào nhau mà hiện hữu.
Nếu A và B phải dựa vào nhau mà tồn tại,
Thì A và B đều giả.
Chúng ta đang sống trong một thế giới mộng ảo.
Có đó rồi mất đó,
Trôi lăn trong nẻo Vô Thường.
Năm nghìn năm với những biến động kinh hoàng.
Nay nhớ lại, còn chăng vài hạt bụi.
Cho nên bậc Đại Trí không chấp vào tất cả,
Cả những gì đang hiện hữu chung quanh.
Đang lăng xăng lớn tiếng.
Ngày nay hình tướng gái trai chưa hẳn muôn đời là như thế?
Vạn vật do duyên-giả-hợp mà thành.
Đàn ông con trai cắt xẻo đi thì gọi là gì?
Đàn bà con gái cắt xẻo đi thì gọi là gì ?
Thôi tạm gọi “ái nam ái nữ”?
Khi hai người chưa yêu nhau còn gọi “đôi trai gái”.
Khi yêu nhau rồi liền gọi “tình nhân”.
Trong đám cưới hai người thành “cô dâu, chú rể”.
Đám cưới vừa xong bỗng hóa “vợ chồng”.
Ở được vài năm chia tay, nhìn nhau xa lạ.
May mắn lắm “cố nhân” ơi ta gọi.
Có khi thù, gọi”trái chủ, oan gia”.
Chém giết, phân thây để không còn nhìn nhau nữa!
Vạn vật chuyển động và đổi thay trong chớp mắt.
Loạn sinh ra rồi loạn diệt mất (*)
Như “hoa đóm” giữa hư không. (*)
Trong thế giới “trùng trùng duyên khởi”.
Thế nhưng khi hành giả đã đi vào Chánh Định,
Sẽ thấy bản thể của muôn loài.
Chẳng sinh ra mà cũng chẳng diệt mất.
Chẳng phải Không mà cũng chẳng phải Có.
Nó như vậy là vì nó như vậy,
Mà kinh điển gọi là “như thị”.
Lúc đó “thân và tâm đều vắng lặng”. (*)
Đó là chỗ chứng đắc của ba đời chư Phật,
Hiện tại, quá khứ, vị lai.
Khi hành giả còn chấp Không hay chấp Có,
Chấp Đúng hay chấp Sai.
Thì không bao giờ thấy Phật.
Bởi vì Đúng-Sai là do tâm quay đảo.
Cũng như người mắt đỏ thấy “Hoa đóm giữa hư không”. (*)
Bản thể của sự vật từ vô thủy vô chung,
Chẳng có sai hay đúng,
Và cũng chẳng hề có “hoa đóm”.
Muốn thấy Phật thì Tâm phải như gương sáng.
Thấy hết, biết hết mà không bao giờ khởi niệm.
Bởi vì một niệm sinh ra tất có đối đãi.
Đối đãi sinh khổ đau và phiễn não.
Và trôi lăn trong sinh-tử, luân hồi.
Đào Văn Bình
(Mùa Vu Lan 2018-PL.2562)
(*) Kinh Viên Giác
Gửi ý kiến của bạn