Giữa cuộc hồng trần đầy lo toan khổ nhọc, ngày tháng qua dần theo định luật thế gian. Biết bao nhiêu biến động buồn vui, nhưng trong dòng chảy đó , lòng vẫn bùi ngùi nhớ ân sư da diết ! Với người viết bài này, nói sẽ khó có ai tin, rằng năm tháng trôi qua ấy vẫn có bóng dáng Thầy theo bên dặm trường gót nhọc. Làm Phật sự giữa trăm bề thương-ghét, cần mẩn với tâm thành chỉ để đóng góp chút phước duyên, cho Phật đạo trường tồn, cho Giáo Hội hanh thông. Có lẻ vì thế nên Giác linh Thầy luôn theo hộ trì và che chở. Con không biết rằng chư Tăng-Ni thiền viện có còn ai bi lụy lắm không, với con khi nhắc đến Thầy lòng không khỏi bùi ngùi xúc động. Mới hay xưa nay những lời ai điếu dành cho chư tôn thạc đức ra đi đều có sức mạnh của nền tảng Tứ Ân Phật dạy, nào phải lời ai oán cõi trần gian, giờ xin được lập lại để nương thừa ý nghĩa đó, như một tất lòng thành tưởng nhớ đến Hòa Thượng nhân lễ Đại Tường .
Trước linh đài mang nặng một niềm đau
Tưởng nhớ ân sư tràn đầy lòng dạ.
Chợt nhớ Tôn giã A Nan hơn hai ngàn năm trăm năm trước,
Không ngăn được nỗi bi ai
Lúc tiễn đưa đức Thế Tôn vào cõi Niết Bàn,
Đã phải thốt lên lời thống thiết:
" Ôi chim non sao sớm buồn không mẹ,
Muôn dặm từ đây ai dẫn lối đưa đường !".
Ngưỡng bạch Giác Linh Thầy !
Hôm nay thuận thế nhân gian, đáo lệ tưởng nhớ ngày Đại Tường Thầy vắng bóng. Xin mượn lời bi ai cũa Tôn Giã A Nan xưa kia thốt lên lúc sắp ly biệt đức Thế Tôn, người thầy kính yêu nhất của chúng sanh, của chính mình, đi vào cõi vô cùng. Dẫu biết rằng con nhà Thích Tử, lòng dặn lòng không được buông tiếng bi ai nhưng vẫn đang trụ thế ta bà còn nặng nhiều mối thương ghét trần ai này, mong Thầy hoan hỷ đề chúng con có vài giây phút nhẹ lòng mỗi khi tưởng nhớ đến công ơn to lớn. Đó là thơ, là nhạc, là những áng văn xuôi người còn ở lại duyên trần mượn nói thay tất dạ lòng thành của mình.
Ngưỡng bạch Giác Linh Thầy !
Trời đã sớm sang thu lá vàng rơi dìu dặt, Ta Bà mãn duyên Thầy nhẹ bước ra đi an nghỉ cỏi liên đài. Chốn trần thế hàng đệ tử thân côi khóc vắng nhớ thương . Thầy mất rồi như thiếu đi ánh mặt trời rạng rở, bao năm rồi soi sáng huệ mạng trần duyên.
Nhớ Giác Linh xưa nhọc nhằn đổ giọt mồ hôi , cạn hao tâm trí, chắt mót từng viên gạch hồng xây ngôi Phật tự Phước Hoa. Bao nhiêu lời pháp nhũ còn đong đầy, nhắn gởi niềm tin độ người để cùng dìu nhau qua bến giác.
Tay chóng thuyền từ cứu độ quần mê, bao dấu chân xưa còn in đậm một lối về. Tăng già theo bước sen lành, kiến lập những ngôi Bồ Đề danh giá. Miền Thứu Lãnh đặt ngôi Phước Hoa Thiền tự, và Ni Viện Phước Lạc trang nghiêm, trong tâm nguyện cao vời mở rộng đạo Thích ca, từ những nơi đây tỏa ra bao nhân tài cho Phật đạo. Làm rạng danh bao đức thạc Thầy đã nhọc công dạy dỗ.
Ân sư ơi cõi lòng chúng con trống vắng quá, bao di tích còn đây mà Thầy đã vắng bóng rồi. Còn ai khuyên bảo dắt dìu, còn đâu vi diệu ban lời pháp âm.
Ôi thiêng liêng, di chúc cuối lời còn đây,
Âm đồng vọng xa đưa,
Cho chúng con sách tấn chuyên cần, Làm bè pháp giữ lấy duyên trần.
Một tấm lòng rộng như non biển, Phút ra đi còn thể hiện đức Từ Bi.
Thương con khờ nên ban lời tâm huyết
Sợ mai sau con mòn gót hài xưa.
Còn đây bao la những khuôn vàng thước ngọc, nhưng nước Tào Khê cơm Hương Tích đâu còn. Thầy ra đi để lại một phương buồn. Đêm Phước Hoa cũng giống như đêm giữa rừng Ta la Song Thọ, cát đá cũng ngậm ngùi, cỏ cây rơi lệ khóc tiễn đưa. Xã báo thân Thầy đăng vui câu khế ngộ, công đức lạc hành miền tịnh thổ an nhiên . Một đóa Ưu Đàm tròn ba mươi hai tuổi Hạ, hiển hiện trần gian bảy mươi sáu năm đời.
Ân sư ơi!
Cỏi trần thế chúng con ngậm ngùi trong ly biệt
Biết bao giờ có còn nhìn thấy lại được tôn nhan.
Để được nghe lại lời pháp nhũ ấm lòng con trẻ
Tình sư đệ muôn đời còn trong gió miên man.
Nhớ thương Thầy xin nguyện theo dấu chân xưa
Để không hỗ danh Thiệu Long Thánh Chủng.
Chỉ mong trấn nhíp được ma quân
Ngỏ hầu đền đáp thâm ân vô vàn.
Trên ngôi cao hằng mong Thầy yên dạ
Dưới chiếu cỏ chúng con khấu đầu quỳ tạ
Nguyện Giác Linh Thầy từ thùy chứng giám.
Nam Mô Chứng Minh Sư Bồ Tát, Tát Đại Chứng Minh.
Giác Đạo - Dương Kinh Thành