Thế giới vốn không thuộc về bạn, vì thế bạn không cần vứt bỏ, cái cần vứt bỏ chính là những TÁNH CỐ CHẤP (Chấp Thủ). Vạn vật đều cung ứng cho ta, nhưng không thuộc về ta .
TĨNH LẶNG Lặng yên giây phút này Ngồi xuống cùng cỏ cây. Nhìn nắng reo trên lá Ngủ trên đầu ngón tay.
- Lặng yên từng phút giây Nghe tim mình gõ nhịp Ba vạn sáu ngàn ngày Có khi nào mỏi mệt!?
- Lặng yên và Nhận biết Hoa kia cũng là người. Chẳng vì ai tươi nở Mà hoa cứ mĩm cười.
Lặng yên nghe mưa nhỏ Tí tách ngoài mái hiên Mưa nghìn năm vẫn thế Vui, buồn... cảm nhận riêng.
Lặng yên nghe gió thoảng Mang theo hương trần gian. Đến, đi không hò hẹn Cánh gió đời thênh thang..
Lặng yên và thư thái Nhìn mây bay cuối trời Buông cái tôi nằng nặng Thấy mình là.. muôn nơi...
Thích Tánh Tuệ
Khúc Nguyệt Quỳnh
Đêm nghiêng một đóa Quỳnh hương nở Ngan ngát ru hồn ai lãng quên. Thùy miên trong cõi đời sinh tử Sực tỉnh, trăng tàn, quá nửa đêm..
Khuya nao thiền khách chờ hoa nở Chén trà chưa nguội đã chiêm bao. Nắng đêm loang loáng cài song cửa Thức giấc hoa phai tự lúc nào!
Nghìn xưa hoa với đời như mộng Nở đóa vô thường trong cõi mê . Chỉ thoáng trần tâm vừa giao động Khuất lấp trăm năm một nẻo về .
Đêm lắng, hoa vời thiên thu lại Ai cười vỡ nát mộng hằng sa. Xưa mê ôm cõi đời si dại Đâu ngờ ... muôn kiếp vốn không hoa!..
Trăng lên soi rạng hồn nhân thế Bụt ngồi bóng đỗ xuống dòng sông. Hiên chùa một nụ Quỳnh Hương hé Ai vừa... hội ngộ khắp mênh mông...
Hễ lòng mình chứa nổi gia đình thì cái tâm bằng gia đình, mình mến tất cả người trong thôn thì tâm mình lớn bằng cái thôn, quý hết mọi người trong xã thì tâm mình lớn bằng cái xã.
Nếu tất cả những người trong huyện này mà mình thương hết thì tâm mình lớn bằng cái huyện, tất cả những người trong tỉnh mà mình thương hết thì tâm mình lớn bằng cái tỉnh.
Tất cả người trong đất nước mà mình thương hết thì tâm mình lớn bằng cả nước, tất cả người trên thế gian này mà mình thương hết thì tâm mình lớn bằng thế gian.
Nếu tất cả mọi người trong toàn bộ các cõi vô hình dù mình không biết được mà vẫn thương hết thì tâm mình lớn bằng cõi vô hình.
Như vậy nếu mình không thương được.. con dâu thì tâm mình chưa bằng con dâu, chỉ khi nào mình thương được thì cái tâm mình mới bằng con dâu.
Luyện tập để mở tâm lớn ra. Tâm lớn ra đương nhiên sẽ có hạnh phúc lớn.
Mở Rộng Tâm Ra Lòng Thanh Thản An Vui, Tự Tại Đời Thong Dong.
“Trang hỡi Trang, em là vì sao sáng
Giữa khung trời mây trắng với trăng thanh”
Một công trường lưu dấu tích tên em
Nay bị di dời, Trang ơi em có biết
Năm mươi năm giữa Sài Gòn náo nhiệt
Chợ Bến Thành nhộn nhịp khách lại qua
Mỗi một khi nhìn bức tượng kiêu sa
Hãy là “ong”(1) chiêu cảm nhiều nét đẹp
Góp nhụy hoa tạo mật ngọt cho đời
An nhiên bay thong thả khắp muôn nơi
Đem ích lợi ít khi nào tác hại
Đừng là “ruồi” thấy phân là bu lại
Mang hôi dơ truyền nhiễm đến cho người
Chỉ thấy xấu việc dơ bẩn thì bươi
Gây thiệt hại hơn là điều lợi ích
Trần Nhân Tông (chữ Hán: 陳仁宗; 7 tháng 12 năm 1258 – 16 tháng 12 năm 1308,) là vị vua thứ 3 của nhà Trần trong lịch sử Việt Nam. Ông trị vì 15 năm (1278 – 1293) và làm Thái Thượng hoàng 15 năm.
Trần Nhân Tông được sử sách ca ngợi là một trong những vị vua anh minh nhất trong lịch sử Việt Nam. Ông có vai trò lãnh đạo quan trọng trong Chiến tranh Nguyên Mông-Đại Việt lần 2 và lần 3.
Trần Nhân Tông cũng là người đã thành lập Thiền phái Trúc Lâm Yên Tử, lấy pháp hiệu là Đầu ĐàHoàng Giác Điều Ngự. (Tham khảo từ trang Web. Vikipedia.org VN.)
Một là tội tạo từ xưa
Nặng thì thành nhẹ, nhẹ trừ tiêu luôn
Hai là được các thiện thần
Dẹp tan hoạn nạn tai ương ngục tù
Ba là tránh mọi hận thù
Giải oan đời trước cũng như đời này
Bốn là hùm rắn có vây
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.