***
Con đang ở lại trần gian trong bầu không khí Đạo pháp hơn 2000 năm. Nhưng kinh sách thiên vạn quyển cũng không bằng được sống bên bậc danh Tăng thạc đức trong ngôi nhà Vạn Hạnh. Tình thương yêu của Ôn luôn tưới tẩm và lan tỏa trong toàn thân con mỗi ngày khi được sống bên Ôn.
Nhớ lại những ngày tháng mới vào mái trường Học viện Vạn Hạnh, con vừa lo lắng, vừa bỡ ngỡ vì chưa định hướng được cho mình một hướng đi. Nhưng những tâm trạng lo âu ấy bỗng tan biến khi đến gần Ôn. Tâm từ quảng đại của Ôn như một uy lực làm xóa tan đi mọi khoảng cách chướng ngại giữa những tâm hồn.
Có một lần cách ứng xử của Ôn đã trở thành bài học đáng nhớ mà con không thể nào quên được. Hôm đó, sau mùa An cư mãn hạ, chúng con lên đảnh lễ Ôn ở tầng bốn. Chúng con dạo quanh Thiền trượng của Ôn nhưng không diện kiến để đảnh lễ Ôn được, vì Ôn cũng vừa đi xuống theo hướng kia. Khi Ôn biết chúng con lên đảnh lễ Ôn, Ôn cho thầy thị giả gọi chúng con xuống tại nhà khách. Ôn ôn tồn mời chúng con ngồi bên cạnh và ban cho chúng con những lời di huấn. Hình ảnh Ôn khoan dung, từ hòa và cho phép chúng con ngồi cạnh bên để hầu chuyện, đã khiến cho chúng con vô cùng xúc động! Tại sao những học Tăng bé bỏng như tụi con mà Ôn lại bỏ thì giờ ra để tiếp đón một cách ân cần và tận tình như vậy? Hình ảnh thân thương, dễ mến ấy của Ôn đã khắc sâu trong tâm trí con ấn tượng về đức hạnh hiền từ của Ôn mà cho đến bây giờ niềm xúc cảm ngưỡng vọng về Ôn vẫn dâng trào mỗi lúc nhớ tới; đồng thời đây cũng là bài học gương mẫu để con luôn tự kiểm lại chính mình. Được che chở dưới bóng mát đạo hạnh của Ôn, bước chân con trở nên cứng cỏi hẳn lên.
Sống bên Ôn, con luôn cảm thấy tràn đầy an lạc và hạnh phúc! Con thật may mắn khi có duyên lành được hai lần nâng dép cho Ôn. Nụ cười, bước chân đi và tấm y vàng Ôn khoác lên vai tuy đơn sơ nhưng vô cùng thanh cao thoát tục. Nguồn vi diệu pháp mà con có được như ngày hôm nay là do một tay Ôn khai thông mở lối, làm thành con đường tỉnh thức cho con giữa lúc chiều tà.
Ôn đã cho con niềm tự tin cũng như cho con con đường tươi sáng để tiếp tục đi trong đời mà không cấu nhiễm. Ôn thật là vĩ đại trong lòng con!
***
Chiều Vu Lan 2012, trời đất bỗng nổi cơn chấn động; sấm nổ rền trời, giông mưa tầm tã! Buổi hát cúng dường Vu Lan tại Vạn Hạnh phải bị gián đoạn bởi những thay đổi bất thường của trời đất. Không, đó không phải là bất thường, mà là điềm báo trước cho một sự kiện trọng đại: sự ‘ra đi’ của một vĩ nhân, một bậc Thánh! Chiều hôm đó, khi trời đang còn nắng gắt và vắng vẻ, Ôn được đưa đi bệnh viện. Rồi… trời đất nổi cơn…! Và sáng hôm sau, sau khi về lại Vạn Hạnh một tiếng đồng hồ, thì Ôn thâu thần viên tịch. Không gian như ngưng đọng dưới ánh nắng ban mai trong lành và mát dịu…!
Những ngày Tang lễ của Ôn, chúng con không khỏi xót xa khi Ôn vắng bóng kể từ đây! Và sau đó chúng con lại tắm mình trong pháp vũ trong hơn một tuần thọ tang Ôn. Những ngày qua, sau khi Ôn viên tịch, Sài Gòn bỗng đổ những cơn mưa như thổn thức. Cơn mưa tạnh, nắng lên, sương rơi bảo điện, mây trắng kéo về đỉnh tháp…. Con ở tại Vạn Hạnh, vùng Gia Định này, cũng thấm dần thời tiết hai mùa, nhưng chưa bao giờ cảm thấy giá buốt đêm thâu se lòng với những vật đổi sao dời như vậy. Mưa buông như suối ghềnh, trời im như cô quạnh, hoa nở như khép lại. Trong thời gian suốt gần mười ngày ấy, không có ngày nào trời không mưa. Nhưng con có cảm giác như chư Thiên đã tạo ra những cơn mưa để làm dịu mát Tang lễ của một bậc vĩ nhân mà không làm cản trở bất kỳ giờ giấc hành lễ và phúng viếng nào!
Từng dòng người chí thành chí thiết từ khắp nơi quy tụ về trước long ảnh Ôn với bao tưởng niệm đầy xúc động, kính tiếc. Dưới chân bảo tháp Pháp Lạc, từng người âm thầm chiêm bái, kính lễ và rũ bỏ mọi trần duyên để hướng tâm vào thế giới theo gót hài từ phụ.
Bao ân tình Ôn còn đọng mãi trong hàng triệu trái tim của nhân loại, bằng những câu thơ bái kính Ôn, bằng những bài văn ngợi xưng công hạnh Ôn, bằng những dòng nước mắt tuôn trào và bằng vô số vòng hoa tươi cúng dường lên Ôn trong tuần Tang lễ ngàn năm lịch sử.
Lễ tang diễn ra thật trang nghiêm long trọng với những sắc màu lung linh thiêng liêng và thanh thoát. Người người đang dâng tràn hạnh phúc khi được hiến dâng tâm thành của mình trong đó. Không gian ấy khó có phim ảnh hay phương tiện truyền thông nào có thể truyền cảm thay được. Và biết bao triệu đóa hoa từ mọi phương trời đổ về; với hai ngàn năm trăm lẵng hoa là một dấu ấn chánh pháp mầu nhiệm của đời con!
"Hương các loài hoa thơm, không ngược bay chiều gió.
Nhưng hương Người đức hạnh, ngược gió khắp tung bay
Chỉ có bậc chân nhân, tỏa khắp mọi phương trời".
Lễ tang Ôn là cả rừng hoa, rừng hoa ấy đổ về từ khắp mọi miền đất nước và hải ngoại. Hương thơm đức hạnh của Ôn là thế, hương thơm ấy tỏa khắp muôn nơi và từ muôn nơi đổ về Vạn Hạnh, không một ngọn gió nào có thể ngăn cản được!
Sáng nay đàn chim líu lo hót
Sáng nay sương phủ phiến đá sầu
Sáng nay từng hồi chuông buông rơi
Sáng nay ngàn bông hoa không ngủ
Để…
Nhớ Ôn!
Buổi sáng tiễn đưa Ôn đi, đưa Ôn về nơi an nghỉ nghìn thu nơi bảo tháp Pháp Lạc, cả rừng người trang nghiêm kính cẩn hướng về Ôn, một bậc Xuất trần Thượng sĩ vừa hoàn thành viên mãn hạnh nguyện hưng khởi Phật giáo và lợi sanh trên cõi đời này. Kim quan Ôn vừa đi ra, trời âm u, một làn mưa bụi làm se mát những tâm hồn đang bức lòng với niềm tiếc thương vô hạn. Rồi trời từ từ sáng dần… và nắng gắt khi Kim quan đi vào khuôn viên tháp Pháp Lạc. Muôn hương hoa lễ nhạc trời người đang tung rải cúng dường lên kim thân Ôn vì lợi ích cho chư thiên và loài người…
Bảo tháp uy nghiêm quyện nắng mây
Pháp Lạc nghìn thu nhớ thương Thầy.
Thầy về bên ấy dư âm vọng
Pháp thân còn mãi thế gian này.
Thích Pháp Bảo