Ta cắn vỡ thời gian tìm kỷ niệm
Nghe đời mình loang lỗ vết máu xanh
Mắt đã ráo khô đôi dòng lệ
Mùa thu ơi, chiếc lá mục trên cành
Một kiếp sống, một chuyến tàu định mệnh
Một ngàn năm chỉ thoáng chốc phôi pha
Trong hoang vắng có điều gì chưa nói
Trong tâm tư màu rêu ố nhạt nhòa
Bờ sinh tử đã mệt nhoài ảo mộng
Dòng sông kia chết đã bao lần
Ta vói bắt mặt trời bẻ vụn
Xé hư không tìm vết cháy thời gian.
Hàn Long Ẩn
Thiên Trúc, California, cuối tháng 4/2014
Gửi ý kiến của bạn