Tập thơ: Hương Kim Cương
Tác giả: Nguyên Siêu
Sự Sống An Lành
Sức sống từ khóm hoa
Ẩn mình trong nắng ấm
Chim chóc hòa lời ca
Bầu trời hương lan xa
Giọt sương đọng trên cành
Gió nhẹ lay qua mành
Sương rơi vào lòng đất
Cho sự sống an lành
Bước chân người qua nhanh
In dòng thời gian lạnh
Trang kinh Hải Triều Âm
Vô tâm Phật viên thành
Chuông ngân lòng tỉnh thức
Đến tận cõi hà sa
Vô thường hay vô ngã
Chúng sinh người và ta
Nhơn duyên từ nhiều kiếp
Gặp gỡ cõi ta bà
Cho nhau lòng từ ái
Đạo tâm tràn bao la
Đức Phật A Di Đà
Duỗi tay từ tế độ
Trăm ngàn kiếp không xa
Nhất tâm hiện bảo tòa
Mây trắng vờn đỉnh núi
Sương hôm quyện cà sa
Dáng người bên khung cửa
Khơi dậy ánh trăng tà
Rừng cây xanh muôn thủa
Lòng người hợp âm ba
Sinh tử như đại mộng
Như hương thành Thát bà
Kính dâng lời cầu kinh
Cho chúng sinh an bình
Trong tôi và tất cả
Muôn vạn nẻo u minh
Chấp tay nhiệt tâm thành
Dâng lên đấng Cha lành
Từ Bi và Đại Trí
Độ khắp loài quần sanh.
Mẹ Là Đóa Hồng
Mẹ ơi ! Người Mẹ của con
Oằn vai năm tháng gót mòn lối truông
Đi về một nắng hai sương
Nuôi con như thể đoạn trường thời gian
Thân gầy nào nệ cưu mang
Con no con ấm con nhàn tấm thân
Mẹ đau Mẹ khổ âm thầm
Mẹ như suối nước trong ngần đời con
Đêm đêm Mẹ khấn Phật Trời
Cho con khôn lớn Mẹ thời yên tâm
Mẹ đi lặn lội xa xăm
Quảy về thúng gạo còn đầm hơi sương
Mẹ là ánh nắng chiều vương
Soi mòn ngõ hẻm đầu hôm quanh nhà
Mẹ là hơi ấm chiều tà
Là trăng giữa tháng lời ca nhiệm màu
Mẹ là ánh lửa thiên thâu
Là lời ru ngọt làn hơi dịu dàng
Là dòng máu đỏ trong thân
Trái tim son sắt ngàn năm tuyệt vời
Mẹ là ánh sáng sao trời
Soi từng dấu bước cho đời con thơ
Chiều nay nhìn lá thu hờ
Nhớ về quê Mẹ như tờ thư xưa
Mây buồn giăng hạt mưa thưa
Mẹ ơi ! nhớ Mẹ con chưa bạc đầu
Còn non trẻ dại bên cầu
Tử sinh đôi ngã đâu rồi Mẹ ! Con !
Vầng Trăng Pháp Vương
Vầng trăng soi sáng trên đồi Pháp Vương
Đóa hồng thắm sương tươi nhuần hương sắc
Âm ba trong vắt giọt mõ từng hồi
Đánh thức núi đồi bừng tâm chân như
Tiếng vọng lời kinh rung rinh hồn đá
Đôi bờ hoa lá hát khúc kim cương
Thoáng nghe trong hương mang về nguồn cội
Sơ tâm thơ ấu, Phật Oai Âm Vương
Đường lên núi đồi Pháp Vương
Lối mòn khoan nhặt dưới ánh tà dương
Đêm thanh vắng lặng dị thường
Ánh trăng vằng vặc nghê thường mộng tan
Thiền tâm sở ngộ pháp đàn
Nghe như tự thủa hồng hoang vọng về
Pháp Vương trên đỉnh mây ngàn
Lung linh trăng tỏ bình an núi rừng
Trang kinh tụng, nhịp chuông ngân
Vượt dòng tục lụy chân thân nhiệm màu
Chấp tay khẩn nguyện cúi đầu
Pháp Vương vượt thoát cơ cầu tử sinh
Tìm Phật Trên Non
Kinh thành hôm nay
Chìm trong bóng tối
Gót hài vua tôi
Băng ngàn muôn lối
Lên non Yên Tử
Tìm Phật nơi đây
Phật tâm trong sáng
Phật hiện tỏ bày
Phật sống quanh đây
Phật là tất cả
Đêm hôm bươn bả
Tìm Phật non mây
Thiền Sư trong núi
Rõ lời sắc không
Thấy Phật trong tâm
Phật ở nơi lòng
Tâm thức không động
Tâm Phật chân không
Vua về kinh thành
Vỗ ấm lòng dân
Gieo hạt nắng trong
Giác ngộ chân tâm
Đạo mầu tỏ rõ
Như bầu trời không
Phật là ánh hồng
Là không khí trong
Là hơi thở ấm
Là rạng hừng đông
Phá tan bóng tối
Vượt dòng sắc không
Phật là tôi
Phật là anh
Phật là tất cả không trong không ngoài
Phật là vũ trụ hôm nay
Là vầng trăng tỏ lung lay giữa trời
Đức Từ Hùng Lực
Lạy Đấng Đạo Sư, Người đi ngang qua ba ngàn thế giới
Gieo rắc tình thương trí tuệ nhiệm mầu
Nơi Cung Trời Đâu Suất, từ thế giới thiên thu
Đức Thế Tôn hiện bày chân dung thực ngã
Bài pháp đầu tiên Đức Như Lai cao cả
Độ năm người A Nhã Kiều Trần Như:
Đây là khổ, sinh, già, bệnh, chết lầm than người hãy buông xả
Đây là Tập, đầu mối của tham giận si mê vọng làm chấp ngã
Đây là Diệt, cảnh Niết Bàn tịnh lạc hằng mong quay về
Đây là Đạo, con đường bậc Thánh tu tập giải thoát Bồ Đề
Đức Thế Tôn là Đấng Đại Hùng, Đại Lực,
Đại Từ Bi, Trí Tuệ, trác việt, siêu nhân
Mang lòng Từ vì hạnh nguyện độ chúng sanh an bần hạnh viễn ly rừng núi
Tam y thô sơ ma bố, đôi chân trần chống tích trượng vân du
Ngày chỉ ăn một bữa, tối ngủ dưới gốc cây một lần tâm hằng đại định
Là bậc Nhơn Thiên Ứng Cúng, Chánh Biến Tri, Tịch Mặc Mâu Ni Giác Hoàng Điều Ngự
Từ trong quá khứ đến hôm nay và ngàn sau mãi mãi
Chúng sinh thầm lặng cúi đầu
Chấp tay ngưỡng vọng Đạo Mầu lan xa.
Mẹ Là Chân Thân
Hôm nay Rằm tháng Bảy
Mẹ dẫn con đi chùa
Dâng hương lên cúng Phật
Lay tay Mẹ xin thưa:
Con cúi đầu lạy Phật
Mẹ thấy con ngoan không?
Mai kia con chóng lớn
Làm cho Mẹ vừa lòng
Công đức ân sinh trưởng
Cao tợ núi Thái Sơn
Dưỡng dục nghĩa mang nặng
Suối nguồn thật mông mênh
Mẹ ơi ! Con trả hiếu
Cho Mẹ và cho Cha
Hai vị Phật còn sống
Chung ở cả một nhà
Con biết ! Con biết rồi
Khi xưa Phật có dạy
Muốn đền đáp ơn sâu
Hiện đời luôn phải thấy
Cha như ánh trăng sao
Mẹ là giải sông Đào
Luôn phụng dưỡng hôm sớm
Là phước đức từ bao...
Còn nữa, Phật dạy rằng:
Như thế này, Mẹ nhé !
“Người nào theo thường pháp
Nuôi dưỡng Mẹ và Cha
Chính do công hạnh này
Đối với Cha và Mẹ
Nhờ vậy, bậc Hiền Thánh
Trong đời này tán thán
Sau khi chết được sinh
Hưởng an lạc Chư Thiên.”
Mẹ hiền con thờ kính
Cha quý con xin vâng
Đảnh lễ tự song thân
Nam Mô Phụ Mẫu Từ.
Sân Hoa Khách Trần
Sáng nay trước sân chùa, hoa sứ rơi thật nhiều
Đã bao lần tôi quét
Và dừng chổi lắng nghe tiếng chim con gọi về
Làm cho bầu trời thêm xanh, mây thêm trắng và gió thêm êm nỗi bình an của mặt đất
Qua lời kinh công phu buổi sáng trầm hùng thanh thoát
Như âm ba của muôn ngàn thế giới đồng hòa tan nhịp thở
Để nghe lời phát nguyện của vị Đại Bồ Tát giàu lòng thương chúng sinh nơi đời khổ lụy
Lời phát nguyện rằng:
Đời ác năm trược con xin vào trước
Bằng đôi tay khối óc chân trần
Lòng vị tha dõng mãnh dấn thân
Như Sư Tử như Tượng Vương hồi cố
Ngỡ mai kia còn chúng sinh chưa hóa độ
Thì Nê hoàn quả vị chưa nên
Bồ Tát hóa thân xuất trần vi Thượng Sỹ
Giọt nước Cam Lồ rưới tắt thương đau
Rưới tắt thương đau nhiệm mầu như từng đóa hoa đầu cành tiếp nối sự sống
Ngày qua ngày cầm chổi quét hư không
Mà tự tại an lành để nghe lơi hát:
“Lạc diệp tiểu đồng vị tảo
Điểu đề Sơn khách du miên”
Lá rụng tiểu đồng chưa quét
Chim kêu khách núi còn ngơi
Hồi chuông công phu khuya còn tụng
Lăng Nghiêm tôi sợ bà già hóa thành chân thân Bồ Tát Ma Ha
Chày kình một tiếng tan niềm tục
Thánh thoát chuông ngân lắng nghiệp trần
Ngoài kia hoa cứ rụng, mặt đất điểm xuyết một hai năm mười
Chuông Đồi Trại Thủy
Tiếng chuông đại hùng làm rung vũ trụ
Đánh thức giấc mồng bình minh phương Đông
Từng giọt chuông boong rơi vào hồn đá
Cánh hoa chiếc lá hát lời sắc không
Tiếng chuông ngân vang nhịp nhàng trong gió
Mặt Trời ló mọc ánh hồng triều dâng
Thảnh thơi bước chân thiền đường tĩnh lặng
Phật Đà Như Lai ảnh hiện Mâu Ni
Kể từ khi đó,
Người dọng chuông niệm lòng Đại Bi
Niệm rằng:
Nguyện tiếng chuông này siêu pháp giới
Thiết vi mờ tối thảy đều nghe
Nghe rồi thanh tịnh chứng viên thông
Tất cả chúng sanh thành chánh giác
Nghe tiếng chuông phiền não nhẹ
Trí huệ lớn Bồ Đề sanh
Lìa địa ngục thoát hầm lửa
Nguyện thành Phật độ chúng sanh
Án dà ra đế da tóa ha
Tâm không pháp không ba nghìn thế giới đại đồng
Tìm Người Trong Cõi Hà Sa
Đức Thế Tôn có tự nơi đây, muôn đời bất diệt
Vậy mà con đã bao đời lặn lội qua thác ghềnh, suối sâu, biển cả, núi rừng hoang vu
Hay đồng bằng cỏ xanh, sương mù khói đá để tìm Thế Tôn trong vạn cõi sinh linh.
Trong thế giới ba ngàn từng tiếng chim, suối reo, gió thổi đồng ca tụng Đức Thế Tôn là bậc Như Lai, Ứng Cúng Chánh Biến Tri.
Là bậc Thầy của Nhơn Thiên bao người ngưỡng vọng
Đảnh lễ đấng Từ Tôn, bậc Thiện Thệ Đại Từ Bi
Bậc Điều Ngự, Người vang danh muôn hậu thế
Làm phước điền, phương tiện diệt sân si
Và đây, giáo pháp nhiệm mầu, Thế Tôn hiển bày cho hàng thất chúng:
Đây là Kinh các con thường tụng đọc
Đây là Luật hằng tỉnh giác tu tâm thọ trì
Đây là Luận nghiên tầm thể nhập đạo Mâu Ni
Làm sáng lạn Phật Tâm bất khả tư nghì
Hương giải thoát, đèn giác ngộ soi tỏ bước đi về cảnh giới Niết Bàn, quả Nê Hoàn tịch diệt
Đạo quả có tự trong con, thắng mình là chiến công oanh liệt
Khẽ cúi đầu đảnh lễ Đức A Di
Rồi sáng hôm nay, khi ngồi thiền con nhìn thấy Đức Thế Tôn miệng mỉm cười từ ái
Tỏa hào quang Ngài tác đại chứng tri.
Mái Nhà Xưa
Đàn chim sẻ chiều nay gọi nhau trên cành hoa bưởi
Bên mái nhà xưa cạnh vồng khoai lang
Người Cha già cặm cụi ghép những mảnh tre nang
Làm thành đôi soạt cho lúa vàng về đổ lẫm
Đong đầy tình yêu thương ngày thêm tô đậm
Luống cải vườn cà dòng nước bao quanh
Thênh thang sức sống như trăng xây thành
Cho luống cầy sâu Cha nặng tay vậm vỡ
Bên khung cửa mành, Mẹ dệt lụa quay tơ
Ơ hờ tình đượm trăng thơ
Hờ ơ tựa cửa giấc mơ đong đầy
Hương cau tỏa lay xông đầy trăng mười sáu
Rợp ánh trăng ngà che mái rạ đầu thôn
Để ngày về nhìn lại chốn nhà xưa rộn rã
Hay đìu hiu cảnh nắng dọi mưa dồn.
Tâm Hiện Thành Người
Chiều nay ngắm áng mây trôi
Nghe từng nhịp thở trong tôi
Băng qua sinh tử luân hồi
Tự thuở nằm nôi đơn côi
Dòng đời đi về muôn lối
Lang thang từ cõi xa xôi
Kiếp người như vầng mây bạc
Đầu nguồn tự thuở tinh khôi
Ai có nghe hôm nào tôi đến
Ai có nghe hôm nào tôi đi
Đi vào cát bụi
Đi vào núi đồi
Đi vào sương gió
Khỏa lấp thân tôi
Người nằm đó
Để lắng nghe
Lời ru câu hát
Hát cho người
Tự thuở vô minh
Giờ cúi xuống
Ngắm đôi chân mình
Viên đá cuội nghìn năm nằm trơ trọi
Bọt biển xanh vỡ nát đầu ghềnh
Hiện thành kiếp sống
Kiếp người mong manh
Tâm thức tôi
Hiện thành thân tôi
Tâm thức anh
Hiện thành thân anh
Tâm thức người
Một chuỗi loanh quanh
Kéo nhau đi
Về cõi hư vô
Cùng nhau về
Về miền vô tận
Phù sinh lẽ sống
Tạm dung kiếp người
Vượt thoát tử sinh
Đến Từ Tiền Kiếp
Ta có mặt hôm nay
Là có từ vạn kiếp
Suối nguồn xưa trôi chảy
Kết lại thành đài mây
Mây tan trên bầu trời
Gió lan trên mặt đất
Kiếp sống tự hôm nay
Tiền thân dài chất ngất
Ai hay mang thân này
Trôi lăn dòng sinh tử
Như viên sỏi đầu nguồn
Trầm luân từ độ ấy
Tiền kiếp ta là chim
Chim bay vào các miền
Nghe lời Kinh Bát Nhã
Siêu sinh được an nhiên
Kiếp này ta là người
Nhặt từng viên đá cuội
Góp bàn tay yếu đuối
Xây dựng đời bình yên
Một bông hoa dâng đời
Một Bồ Tát hóa thân
Làm đẹp cho thế nhân
Cúng dường vô lượng Phật
Lời kinh độ hữu tình
Như giọt nắng lung linh
Nuôi lớn hồn thảo mộc
Cho vạn loài chúng sinh
Hiện hữu ta là đây
Cưu mang nghiệp lưu đầy
Qua ba nghìn thế giới
Thoáng chốc trong phút giây
Tâm thường lạc ngã tịnh
Thực tướng luôn hiện bày
Vượt dòng sông sinh tử
Giác ngộ chơn tâm này
Tiền kiếp hay hôm nay
Chỉ là phương tiện thuyết
Các pháp chẳng sinh diệt
Bình đẳng trong phút giây.
Dáng Từ Đồi Trại Thủy
Đêm khuya mưa nặng hạt
Rào rạt tấm liếp phên
Nhà thiền Ôn tĩnh lặng
Leo lét ngọn đèn chong
Làn gió từ biển khơi
Vỗ tan làn hoa trắng
Ngọn đồi chịu mưa nắng
Như đời người học tăng
Tháp chuông gầy mái bạc
Ẩn dưới rặng Bồ Đề
Xin cho người trần thế
Như tỉnh mộng cơn mê
Tiếng chuông vang vách đá
Làm tươi thắm lá hoa
Viên sỏi nằm triền núi
Đếm thời gian trôi qua
Ngày ra đi nắng hạ
Phượng vĩ đỏ mái chùa
Từng bước chân thầm lặng
Như đêm trong cơn mưa
Nhớ người đồi Trại Thủy
Nhớ bước chân canh khuya
Hô thiền giờ chỉ tịnh
Nhất niệm phút chẳng lìa
Buổi sáng đường Bình Minh
Ôn trong áo nhật bình
Chống gậy trên triền núi
Độ nhật kiếp nhân sinh
Ba tháng một chiếc bình
Cần hành như trì kinh
Lá hoa thầm khẽ lạy
Và cúi đầu cung nghinh
Trại Thủy như con tàu
Chở đoàn người giác ngộ
Thời gian như vô tình
Đến đi qua mấy độ
Theo bước chân người xưa
Hậu học lớp kế thừa
Ôn thường hằng sách tấn
Liếp cửa chắn song thưa
Noi uy đức của Ôn
Công hạnh chốn thiền môn
Ngày đêm hai thời sám
Tiếp nối dòng tử tôn
Ôn như cánh mây ngàn
Vân du khắp đó đây
Bình hương nguội tro tàn
Cổng về trăng lung lay
Trại Thủy giờ nơi đâu?
Rêu mòn lối đi nhỏ
Phủ kín bước thời gian
Hoang tàn chen lá cỏ
Trăng Nước Giai Không
Một đôi nước xôn xao
Lung linh ánh trăng tỏ
Nước chao ánh trăng mờ
Trăng gẫy nát đường tơ
Gánh nước dưới đêm trăng
Qua các tàng cây rậm
Kẽo kẹt đôi vai gầy
Trăng tan làn nước sậm
Trăng rọi qua cành cây
Trăng đầy đôi gánh nước
Nước động trăng lung lay
Đường dây nghe sựt đứt
Đôi tay hờ hững không
Nước tràn trăng tan mất
Hương mùa thu thơm nồng
Qua các nẻo hư không
Thẫn thờ đôi gánh thùng trông
Trăng tan nước mất nghe lòng thảnh thơi
Vô Đề
Bát Nhã Tâm Kinh một cuốn
Nằm lòng hai điệu công phu
Mây chiều sương hôm gió sớm
Thõng tay quét lá chiều thu
Từng bước lối mòn rêu phủ
Thênh thang như nấm mộ tàn
Chuông khuya vắng người gõ nhịp
Trăng lên ánh nguyệt treo ngang
Rừng tùng bóng người thấp thoáng
Tay lần tích trượng nhặt khoan
Phiêu diêu câu kinh trước tả
Như Lai là Đại Từ Thoàng
Lần khân vô minh chấm dứt
Kiếp tu chuyển nghiệp sông mê
Quay về Thập Hạnh trụ địa
Chân Như Phật tánh Bồ Đề
Mưa Đồi Pháp Vương
Mưa trên đồi Pháp Vương
Soi mòn tảng đá cổ
Năm tháng nằm đợi chờ’
Dấu chân người loang lổ
Hạt mưa từ trời cao
Hạt nặng hạt hư hao
Xuôi vào lòng đất ấm
Sức sống tự thuả nào
Hạt mưa chọi đỉnh đá
Rạn vỡ như kim cương
Âm ba đồng thảnh thoát
Giấc mơ cuộc vô thường
Nước thấm từng kẽ lá
Ướt đẫm tươi nụ hoa
Cỏ rờn xanh biêng biếc
Lối mòn một thoáng qua.
Bước Chân Phật
Đây vườn Lâm Tỳ Ni ngát hương
Bảy bước chân Thái Tử diệu thường
Chư Thiên tấu nhạc mười phương tựu về
Cây Vô Ưu cội Bồ Đề
Là hương giải thoát não nề tử sinh
Lời kinh tụng:
Gate! Gate! Paragate! Parasamgate! Bodhi Svaha!
Lời ca mầu nhiệm thiên hà chứng tri
Dấu chân đi dày trang lịch sử
Bảy đóa sen còn ngự trong tâm
Con đường nhân thế trầm ngâm
Quay về chánh giác nẻo lầm xua tan
Lời vàng còn thắp sáng
Tự nghìn xưa trên đỉnh núi âm vang
Hymalaya! Hymalaya tỏa rạng ánh trăng ngàn
Pháp từ đồng vọng tâm an não phiền
Miền đất thiêng dòng sông Ni Liên
Chứng đắc đạo Thiền
Nghìn năm nhân thế lưu truyền sử xanh
Đạo giác ngộ gieo mầm trí tuệ
Lòng từ bi lan khắp muôn nơi
Vầng mây pháp vũ diệu vời
Tam Thiên dâng lễ xin Ngài quy y
Từng bước chân đi
Sông Hằng gợn sóng
Ma Kiệt Đà Xá Vệ uy nghi
Lời thuyết pháp Giới Định Tuệ còn ghi
Văn Tư Tu bất khả tư nghì
Pháp mầu Đức Phật Mâu Ni
Khấu đầu đảnh lễ thùy từ độ sinh
Công viên quả mãn
Rừng Ta La lung linh
Nở hoa trắng xóa cung nghinh dáng Từ
Pháp thân bất diệt nan tư
Giọt sương ngọn cỏ thái hư cũng đồng
Thoáng trông phút chốc phiêu bồng
Sát na sinh diệt chốc mồng chân như
Âm ba đồng vọng triều dâng
Bước chân Đức Phật sen hồng ngát hương
Con Đường Tử Sinh
Bóng ai trong gương
Nhớ người dưới mộ
Lề đường không hương
Hoàng tàn kỷ độ
Những dòng kim cương
Thực tướng vô tướng
Nhẹ nhàng như sương
Không thật vô thường
Chân thân là quả
Kiếp người tơ vương
Liễu tri tam giới
Như bọt đại dương
Thanh tịnh thanh lương
Từ lời Phật dạy
Vượt thoát sầu thương
Đảnh lễ Pháp Vương
Từ đồi núi này
Qua miền đất lạnh
Trôi trên biển sóng
Làm kiếp đọa đày
Ngang qua thiên hà
Có mặt nơi đây
Làm thân cùng tử
Cát bụi nào hay
Sáng nay thức dậy
Gia tài là đây
Như là đại mộng
Hư thực trong tay
Có tự thân này
Chết cũng chẳng hay
Đỉnh núi non mây
Quê hương sinh tử
Vô thủy khởi niệm
Vô chung phút giây
Đoạn tận phiền não
Hư không tràn đầy
Con đường giác ngộ
Cỏ hoa xanh lây
Đơm bông chào đón
Gió nhẹ hây hây
Giải thoát thân này
Con đường sinh tử
Ửng hồng trời Tây
Vừng mây ngũ sắc
Vu Lan Nhớ Cha
Tự thuở nằm nôi Cha đâu xa vắng
Ở quanh con như giọt nắng hiên nhà
Ngó trước trông sau vườn rau mướp đắng
Giàn cà non vừa trổ nụ hương hoa
Ngọn gió mùa đông phủ tràn khắp lối
Lạnh thân con Cha đắp tấm chăn êm
Liếp cửa buồng ngăn ấm lòng chất ngất
Lời ru hời nghe ngọt tận trong con
Vu Lan về con nhớ Cha nhiều lắm
Nhớ thủa sinh tiền đều đặn nén hương
Niệm Phật thắp nhang qua làn khói quyện
Bằng tâm thành Cha kính lễ mười phương
Và như thế dòng đời trôi chảy mãi
Cho đến khi tan vỡ cuộc vô thường
Đường Cha đi ngàn vạn dặm sầu thương
Con ở lại sống đời tương dưa muối
Con học nơi Cha sức người cặm cụi
Bằng đôi tay xây dựng những yêu thương
Từng bước đi trong kiếp sống tha hương
Tưởng nhớ lại đoạn đường thời gian khổ
Vu Lan về lá vàng rơi lỗ đổ
Như giọt mưa thấm mộ quê hương Cha
Lời ru xưa vang động bóng chiều tà
Con lạy Phật Cha ơi ! Về Tịnh Độ
Giấc mộng đời thế gian nhiều giông tố
Bóng Cha già thăm thẳm chốn u linh
Đêm nay đây con khẽ tụng thời kinh
Cầu nguyện khắp nhân sinh nhiều an lạc
Cha ơi ! Cha, bóng Cha như cánh hạc
Bay trên cao mãi mãi ở trên cao
Là cội tùng là vách đá trăng sao
Là bầu trời rộng rạt rào vô tận
Hương Kim Cương
Nửa mùa tóc trắng bơ vơ
Mắt xanh mòn mỏi chợt mơ vô thường
Sầu dâng đôi mắt kim cương
Bến mê bờ giác con đường tử sinh.