Đi và Ở

19/06/201111:42(Xem: 9849)
Đi và Ở


phat-dan-sanh 

1.
Đi ở, hồn nhiên giữa cõi người
Mỗi ngày hương sắc mỗi hoa tươi
Tỏa – cho ngây ngất trời phương viễn
Ủ - để mơn man đất ngạch trường
Chẳng biết năm nay mình mấy tuổi
Chưa hay mai nữa bút bao chương
Gió ngàn hạc nội vui bầu bạn
Hỏi Bụt trên chùa có đoái thương.

2.
Đoái thương cát bụi cõi người ta
Kìa kẻ vô tâm trải ruột rà
Hạo khí vào ra đều nhịp thở
Thiền thi ngâm ngợi ngọt câu ca
Người toan trói buộc thơ đâu buộc
Bạn giúp bông lơn tớ ậm à
Cứ vậy chẳng hay mình mấy tuổi
Bồi hồi thoáng nhớ buổi u oa.

3.
U oa mẹ đã sản sinh mình
Hồng phúc ba đời tạm gọi xinh
Khó được thân người mà đã được
Đáng kinh đảy thịt thật càng kinh
Tu thân: hoa nở thì hoa nở
Lập đức: tình yêu ngọt mộng tình
Chữ nghĩa, ích gì nơi cõi bụi
Mà toan nắn nót để lung linh.

4.
Lung linh đi đến cánh chim trời
Bóng đọng dòng trôi, sao sáng rơi?
Thân xác định hình tờ ảo ảnh
Thức tâm an vị đốm ma trơi
Đến đi tự tại không vương vấn
Ca hát hồn nhiên chẳng ỉ ôi
Mỗi phút mỗi giây mình quán niệm
Bụi hồng tục lụy chớ kềnh cơi.

5.
Kềnh cơi tự cảm lợi ích chi
Tứ đại rứa rồi cứ thế ni
Son phấn điểm trang thêm kệch cỡm
Trấu tro bôi trét mặc sù sì
Thọ sanh bởi nghiệp kia từng tạo
Hướng đạo tùy tâm nay nhớ ghi
Niệm Phật, liền khi mình thấy Phật
Phàm thân hóa ngọc ánh lưu li.

6.
Lưu li bảo bối ngọc nơi mình
Ngũ ấm kia hề chẳng xấu xinh
Mẹ đẻ ra – may không dị hợm
Cha nuôi từng – quyết phải châu viên
Thế nên, lập nguyện thì tinh tấn
Vì vậy, tu thân phải chí minh
Làm sáng ngời lên, kìa “đức sáng”
Thắng duyên hữu ích thảy hàm linh.

7.
Hàm linh muôn loại tựa nương nhau
Đã có trước thì ắt có sau
Nhỏ lớn đổi thay cùng hiện hữu
Trẻ già tuần tự hiệp tâm đầu
Hoa hèn – hoa vẫn xinh từng cánh
Cỏ mọn – cỏ đang biếc mỗi màu
Chớ nghĩ cái TÔI mình lớn quá
Rồi ra lắm lúc chuốc u sầu.

8.
U sầu riêng gánh nặng hai vai
Toan trút đi mà trút xuống ai
Ăn mặn đời cha, con khát nước
Chê cơm hiện kiếp, đói tương lai
Thế nên tự tỉnh, trau mình sáng
Ắt sẽ phản quang, ánh nguyệt minh
ĐI - Ở giữa đời yên ả vậy
Trước sân vừa nở nhánh hoa mai.

9.
Nhành mai sân trước ánh triêu dương
Nhậm vận thịnh suy lẽ diệu thường
Khi nở cành bung từng cánh nõn
Lúc rơi gió chở cả vùa hương
Mới hay mình chẳng vương thiên kiến
Rõ biết tâm không lụy nắng sương
Rơi, nở hồn nhiên hoa tự tại
Để còn thơm ngát cả muôn phương.

10.
Muôn phương hồn biếc cõi ân tình
Mình đã xinh, ai đó cũng xinh
Đâu có hoa nào hoa chẳng quý
Ai rằng hương ấy hương không tinh
Làm người, ĐI ĐẾN không vương vấn
Mạn ý, CAO SÂU chẳng thậm thình
Bát bất rõ ma ha bát nhã
Giữa tâm người, vốn có Tâm Kinh.

Mùng 8 tháng 4 Tân Mão, Mùa Phật Đản PL 2555

HẠNH PHƯƠNG

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
12/11/2025(Xem: 195)
Đời người là một cuộc hành trình dài, nhưng lại ngắn ngủi đến không ngờ. Ta khởi đi từ đâu và đích đến là đâu? Câu hỏi ấy không cần ở đâu xa, mà cần sự hồi quang (quay lại nhìn) vào chính tâm mình. Giữa biển đời mênh mông vô tận, con người mãi ngược xuôi tìm cầu tham ái. Có kẻ rong ruổi ngoài trần thế, tìm kiếm một miền an lạc ở tận đâu xa; có người hướng vào tâm linh, mong thấy Phật trong lời kinh, trong tiếng mõ. Lục Tổ Huệ Năng từng dạy: “Tâm mê tức chúng sinh, tâm ngộ tức Phật.” (心迷即眾生,心悟即佛。)(1) “Người mê đi tìm Phật ở phương xa, người ngộ nhận ra Phật nơi tự tâm.”
08/11/2025(Xem: 305)
Thuở đức Phật ngồi dưới cội bồ đề Đêm gần tàn sáng sao mai xanh biếc Khai mở con đường minh triết phương Đông Sư tử hống chấn động mười ngàn thế giới Giặc ngu tối rùng mình rũ rượi Người vượt thoát tử sinh đến bến bờ tịch tinh Trí tuệ quang minh bừng lên rạng rỡ
06/11/2025(Xem: 867)
Bạn thương mến, hy vọng lá thư này đến từ những người đang tiếp xúc trực tiếp với các bạn ( những người chịu nhiều thiệt hại và mất mát sau thiên tai ) như một làn gió nhẹ thổi thật dịu dàng đến những trái tim từng mất tất cả, bằng một lòng thương cảm sâu xa giúp các bạn nhìn lại sự sống bằng ánh sáng hiền hòa của từ tâm và chánh niệm.
31/10/2025(Xem: 421)
Dao Ca Trăng Nhạc & Lời: Khánh Hoàng Ca sĩ: Hạnh Nguyên Hòa âm: Thái Bảo Lộc pps: Thường Minh
25/10/2025(Xem: 501)
Ngón Tay Chỉ Trăng (tập 01) Trực Chỉ Đề Cương
24/10/2025(Xem: 1000)
a bậc tài danh – Leonardo da Vinci, Baruch Spinoza và Vincent van Gogh – mỗi người là một khía cạnh của hành trình nhân loại tìm đến chân lý. Cả ba đều chứng minh rằng: trí mà không phước thì sáng mà mong manh, phước mà thiếu duyên thì nở muộn như hoa trong đêm, còn duyên mà không trí thì chỉ là hư sắc thoảng qua.
24/10/2025(Xem: 901)
Thuần nhiên, nhẹ nhàng như hơi thở là tiếng thơ của Chân Tạng Nghiêm. Một tiếng thơ lấp lánh, long lanh ngời ánh thanh cao, là nguồn thơ trong trẻo, reo ca giọng hát thiên lương trong tận đáy xanh lòng... Lòng yên, tâm lặng như vầng trăng sáng chiếu diệu kỳ. Thi ca đi về trên đôi chân trần, chất phác, nhè nhẹ khẽ chạm vào núi sông, rừng biển, suối thác, mưa nắng, trăng sương, gió mây, cây lá, chim bướm, cỏ hoa trên mặt đất thân yêu. Nhật nguyệt cũng huyền hòa chan chứa giữa ánh sáng ban sơ, diễm tuyệt, bừng lên rực rỡ trong tâm hồn vô ngại của trái Tim Thơ.
22/10/2025(Xem: 1565)
Về thôi, về mặc Cà Sa Về thôi cởi áo Ta Bà phong sương Về thăm lại tiếng chơn thường Thăm vườn lam nhả khói thiêng Cõi Thiền Ô hay, một góc trời yên Một vườn hoa toả hương miền ngàn bay Thoảng trong gió, thoảng chân đài… Gót sen thoát những cơn say bụi trần
21/10/2025(Xem: 642)
Quảng Đức từ quang chiếu cõi thiền, Tăng Ni đạo hạnh sáng tâm nguyên. Phật tử tinh chuyên bền chí nguyện, Nương theo ân đức bậc cao hiền. Ngưỡng mộ đức - tài Thầy Nguyên Tạng Chí nguyện độ sinh khắp mọi miền Lời kinh nhẹ rót như mưa pháp, Từng bước khoan thai ấm cửa thiền
19/10/2025(Xem: 985)
Kể từ ngàn xưa muôn thuở nọ, tuy xa xăm, hun hút tuyệt mù nhưng vẫn còn dư vang, thấp thoáng trong sương mờ vạn cổ, những bóng người đi giữa thiên thu vời vợi. Đó là những Thiền sư, những Thi sỹ, những đạo nhân, mặc khách, hành giả đã xuất hiện trên mặt đất, trần gian này. Họ đến rồi đi, chỉ để lại vài tiếng thơ, tiếng sáo hòa lẫn trong tiếng hét, tiếng gầm rền vang với giọng cười tiêu dao, hào sảng còn dội âm trầm hùng suốt vạn đại rung ngân...