Namo Sakya Muni Buddha
Duyên Nợ Ba Sinh..
.. Có một anh chàng bị người yêu bỏ đi lấy chồng. Nên anh ta rất buồn, liền tìm đến nơi Phật thiền định
để xin lời khuyên. Phật nghe câu chuyện của anh rồi chỉ vào tấm gương ở bên cạnh mình và nói:
" Anh có nhận ra ai trong tấm gương này không ? "
Chàng trai tò mò nhìn vào tấm gương thấy hình một cô gái nằm chết bên vệ đường, không mảnh vải
che thân, liền há hốc mồm ngạc nhiên khi nhận ra đó chính là cô người yêu cũ của mình.
Rồi một lúc sau trong gương xuất hiện một người đàn ông đi qua đường nơi cô gái đang nằm.
Thấy cô gái nằm như thế, anh ta động lòng cởi cái áo mình đang mặc và phủ lên người cô gái rồi đi tiếp.
Và chàng trai đó chính là anh chàng bị người yêu bỏ đi lấy chồng.
Cô gái vẫn tiếp tục nằm như thế, cho tới khi có một người đàn ông khác xuất hiện khi đi qua đường.
Thấy người con gái nằm chết bên vệ đường, anh ta động lòng rồi đem xác cô gái đi mai táng và chôn cất
đầy đủ. Người đàn ông đó nay chính là chồng của cô người yêu cũ.
Nhìn vẻ mặt của anh chàng bị người yêu bỏ lộ đầy vẻ thất thần, và ngạc nhiên.
Phật nhẹ nhàng cười và nói với chàng trai rằng:
" Tấm gương này phản chiếu lại chuyện kiếp trước.
Ở kiếp trước vì anh chỉ mặc áo cho cô ấy thôi. Nên kiếp này cô ấy yêu anh, ở bên anh một thời gian
để trả nợ. Và đó là cái duyên của anh và cô ấy. Cái duyên bắt nguồn từ cái nợ của kiếp trước.
Thế nhưng cô ấy phải lấy người đàn ông kia, bởi vì kiếp trước cô ấy đã nợ cái công chôn cất, mai táng.
Nên kiếp này phải lấy người đó làm chồng. Đó là duyên phận. Cái duyên phận này cũng bắt nguồn
từ cái nợ của kiếp trước.
Bởi vậy, đừng quá buồn bã và suy nghĩ nhiều về chuyện này. Bởi chuyện duyên phận con người ra sao
tất cả đều do duyên nghiệp quyết định. Và bất cứ ai trong chúng ta sống kiếp này cũng phải trả nợ
hoặc đền ân cho hững kiếp đã qua ".
Ngẫm nghĩ:
Muôn sự trên đời bởi Nghiệp, Duyên
Hiểu ra, thanh thoát mọi ưu phiền
Trong mơ ai biết đời hư ảo
'' Thả mồi bắt bóng'' tự truân chuyên.
( Trích: '' Thôi kệ! '' - Như Nhiên )
Từng đối mặt ngàn ngày sao chẳng nhớ
Chỉ một lần gặp gỡ khó mà quên!
- Tình cảm con người chính là một chữ '' Duyên ''
Biển đời rộng, riêng một người ta thấy.
Nỗi khổ, niềm vui dẫn nhau sang từ đấy
Từ độ mắt nhìn mà sóng dậy hồn ai.
Giọng nói câu cười.. nếu phớt bỏ ngoài tai.
Lòng trong vắt.. giọt mưa trôi trên lá.
Đâu ai bắt trói ta vào kẻ lạ ?
Đường thênh thang sao chọn ngã nhiêu khê!
Khó mà quên, vì trót lỡ '' mang về ''
Một chữ Nhớ quyện đời vào duyên nghiệp.
Vòng luẩn quẩn.. từ khi chàng có thiếp
Đợt sóng lan dần, viên sỏi chạm hồ thu.
Ôi trần tâm khởi động cuốn xa mù
Duyên và Nghiệp một đồng xu hai mặt.
Nhớ rồi Tưởng bởi cái nhìn, con mắt
''Sắc cứ là hình sắc'', có hề chi?
Mưa đâu làm trói buột bước chân đi
Thì gặp gỡ, thì chia ly, ai khổ?
Trong chữ Duyên vốn tiềm tàng chữ Nợ
Chữ sum vầy chôn nức nở chia xa.
Nhớ tìm quên, quên tìm nhớ, sa đà..
Đành xuôi ngược cõi Ta bà vô tận.
- Nào ai biết trở về làm mây trắng
Kiếp nhàn vân xa vắng nẻo vòng quanh...
Như Nhiên - ( Th Tánh Tuệ )
Khóa tu Hương Sen mùa Hạ tại New Jersy 20 Aug -2015
Khóa tu được tổ chức trong chùa Hindu - Ấn giáo- New Jersy
Nếu bảo là người yêu bỏ con là do những gì kiếp trước mà thành, vậy tức là việc người yêu con làm là không do chủ ý của người ấy, vậy tại sao những gì chúng ta làm kiếp này lại ảnh hưởng tới kiếp sau?
Và nếu một người yêu bỏ người yêu chỉ là kết quả của kiếp trước, không lẽ kẻ giết người hôm nay cũng là kết quả từ kiếp trước? Cũng chẳng do chủ ý của họ?