ẤM TRÀ PHÚC ĐỨC
Thưở xưa có vị tu hành
Thật là đức hạnh nổi danh vô cùng
Thầy tên là sư Chánh Thông
Lâu nay muốn kiếm trong vùng rừng thưa
Một nơi thuận tiện xây chùa
Giúp cho Phật tử chỗ tu dễ dàng.
Một hôm đầy ánh trăng vàng
Sau khi tắm suối, sư đang trở về
Băng ngang giữa cánh rừng khuya
Bỗng nghe vẳng tiếng ai kia kêu thầy,
Quay nhìn quanh quất đâu đây
Thấy ngay thấp thoáng dưới cây bóng hình
Người trông giống hồ ly tinh
Bước ra đảnh lễ cúi mình thưa ngay:
"Con xin phép hướng dẫn thầy
Tới nơi thích hợp để xây dựng chùa!"
Lời người lạ thoảng như ru
Sư nghe ưng thuận rất ư vui mừng
Cả hai đêm đó lên đường
Vượt đèo, lội suối, băng rừng, trèo non
Tới nơi thoả nguyện chờ mong
Ngọn đồi thơ mộng mênh mông vô cùng
Sư nhìn khoảnh đất rất mừng
Và rồi quyết định chọn vùng này ngay
Sẽ xây chùa tại chốn đây
Bõ công tìm kiếm bao ngày tháng qua.
Thời gian thấm thoắt trôi xa
Chùa nay hoàn tất thật là khang trang
Mậu Lâm Tự tỏa đạo vàng
Anh chàng chỉ lối dẫn đường thuở xưa
Giờ đây tìm đến thăm sư
Khẩn cầu xin ở lại tu nhiệt tình.
Dù trông giống hồ ly tinh
Sư nào câu nệ dáng hình, nhận ngay
Thâu làm đệ tử từ đây
Đặt tên Thủ Hạc ngày ngày kệ kinh
Chuyên tâm ra sức học hành
Lại chăm lo việc ở quanh trong chùa.
*
Tháng ngày qua tựa thoi đưa
Giờ đây sư Chánh Thông xưa già rồi
Một ngày sư cũng lìa đời
Trụ trì chùa cũ nhiều người lên thay
Để rồi lại đến một ngày
Tuổi già lần lượt rời ngay cõi trần,
Riêng Thủ Hạc vẫn yên phần
Vẫn luôn mạnh khoẻ, chuyên cần lo tu.
Đến đời hoà thượng Nguyệt Chu
Trụ trì thứ bảy của chùa Mậu Lâm
Trong chùa mọi việc chi cần
Một tay Thủ Hạc lãnh phần lo toan
Trung thành, chu đáo, đảm đang
Giúp luôn cả đám dân làng địa phương
Giúp thêm cả khách hành hương
Sức luôn cố gắng, tâm thường an vui.
*
Một năm lễ lớn tới rồi
Trên chùa chuẩn bị đón người hành hương
Tính ra số khách thập phương
Vài ngàn người sẽ tìm đường lên đây
Chùa lo mọi việc xong ngay
Chỉ riêng nước uống vào ngày mai thôi
Sao cho đủ khắp mọi người
Ấm trà thật lớn kiếm thời khó sao!
Sư Nguyệt Chu lo biết bao
Tới lui nghĩ ngợi, ra vào thở than
Chợt nghe Thủ Hạc trấn an:
"Con xin đi tới ngôi làng quen xa
Mượn về một chiếc ấm trà
Ấm này vĩ đại đủ pha ngàn người
Cách đây ngàn dặm mà thôi!"
Sư nghe mừng rỡ nhưng rồi lo âu:
"Xa ngàn dặm dù đi mau
Chỉ trong một tối kịp đâu quay về,
Dễ chi mượn được ấm kia
Ngày mai nước uống chắc gì có đây!"
Nghe xong Thủ Hạc thưa ngay:
"Con đi tức khắc, xin thầy yên tâm!"
Mang đôi giầy cỏ vào chân
Tức thời đệ tử biến luôn khỏi chùa.
Sáng sau hoà thượng Nguyệt Chu
Đang ngồi thiền định tĩnh tu giữa phòng
Chợt nghe rộn rã ngoài song
Biết ngay Thủ Hạc về trong chùa này
Sư nhìn ra thấy lạ thay
Ấm trà vĩ đại để ngay hiên ngoài
Sư kinh ngạc đến ngẩn người
Rồi ngài sung sướng thốt lời ngợi khen
Ấm trà được sử dụng liền
Đun sôi trà bốc hơi lên thơm lừng
Hương thơm thanh thoát lạ lùng
Vô cùng dễ chịu, vô cùng dịu êm
Uống vào sảng khoái vô biên
Bao người xin uống quả nhiên hài lòng,
Ấm như một suối nguồn trong
Rót trà đãi khách mãi tuôn chẳng ngừng
Mọi người ca tụng tưng bừng
Anh chàng Thủ Hạc vui mừng nói ngay:
"Người ta gọi ấm trà này
Là trà phúc đức xưa nay giúp người
Trong đây tám món tuyệt vời:
Bệnh thời biến mất. Sức thời tăng thêm,
Bao nhiêu lo sợ dứt liền,
Phát sinh trí tuệ. Nhân duyên tạo nhiều
Được người tôn trọng kính yêu,
Bao nhiêu tai nạn thảy đều tránh qua,
Và tăng tuổi thọ thêm ra
Ấm trà phúc đức quả là quý thay!"
*
Đã qua bao tháng cùng ngày
Anh chàng Thủ Hạc chùa này sống dai
Trụ trì chùa tới thứ mười
Anh chàng vẫn khoẻ, thân người trẻ trung
Lại thêm tráng kiện vô cùng
Bà con Phật tử đều cung kính chàng.
Một hôm nắng đẹp hanh vàng
Thênh thang nắng rọi, rộn ràng chim ca
Anh chàng Thủ Hạc nhà ta
Ra ngồi tắm nắng bên hoa sân chùa
Thả hồn theo gió thơm đưa
Nhẹ trôi vào giấc ngủ trưa ngon lành
Để rồi bỗng hiện nguyên hình
Hồ ly là cáo, thân hình xấu xa,
Bất ngờ có khách bước ra
Nhìn qua thấy chú cáo già ngủ say
Vội vàng hoảng hốt kêu ngay:
"Hồ ly xuất hiện chốn này! Kinh sao!"
Chàng Thủ Hạc nghe ồn ào
Giật mình tỉnh giấc kịp đâu thu hình
Đông người xúm lại thình lình
Chanh chua xỉa xói, bất bình thét la:
"Bây giờ lộ mặt thật ra
Ai ngờ mi lại chính là hồ ly
Tưởng rằng núp bóng từ bi
Tu hành học Phật xóa đi nghiệp mình
Hồ ly vẫn hiện nguyên hình
Súc sinh lại vẫn súc sinh khác gì
Cút mau khỏi chốn này đi
Xác thì xấu xí, thân thì tanh hôi!"
*
Nghe xôn xao vọng tiếng người
Trụ trì vội bước ra nơi sân chùa
Anh chàng Thủ Hạc kính thưa:
"Thầy và đồng đạo vốn từ lâu nay
Hết lòng chiếu cố thân này
Lòng tôi cảm kích bao ngày khó quên
Nay xin báo đáp ơn trên
Đem thần thông diễn ngay liền quản đâu
Chuyện xưa tích cũ đã lâu
Rừng kia xin hãy quay đầu nhìn xem!"
Trong khu rừng rậm kế bên
Hiện ra cảnh giới trang nghiêm lạ lùng
Phật Đà thuyết pháp giữa rừng
Bao nhiêu đệ tử chập chùng vây quanh
Mọi người kinh ngạc thật tình
Cùng nhau quỳ lạy lòng thành kính dâng
Chợt nghe Thủ Hạc nói rằng:
"Tôi xin từ giã đạo tràng giờ đây
Từ biệt chùa, từ biệt thầy
Ấm trà phúc đức dâng ngay biếu chùa
Để làm kỷ niệm nghĩa xưa!"
Nói xong Thủ Hạc cũng vừa lao đi
Thân như ánh chớp khác chi
Nhắm khu rừng thẳm hồ ly biến rồi.
*
Tuy mang xác cầm thú thôi
Nhưng mà tư tưởng tuyệt vời cao xa
Từ bi, hỷ xả, vị tha
Súc sinh đâu nữa, ngẫm ra là người!
Là người sống ở trên đời
Tuy hình hài vậy, tâm thời xấu xa
Than ôi ngẫm kỹ chẳng qua
Chỉ là dã thú, còn là người đâu!
Tâm Minh Ngô Tằng Giao
(thi hóa Truyện Cổ Phật Giáo)
______________________________________________________