Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. quangduc@quangduc.com* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

Chương 7: Ngày 5 tháng 10 năm 1972

11/08/201100:15(Xem: 3119)
Chương 7: Ngày 5 tháng 10 năm 1972

J. KRISHNAMURTI
NHỮNG KHỞI ĐẦU CỦA HỌC HÀNH
BEGINNINGS of LEARNING
Lời dịch: Ông Không
– Tháng 8-2011 –

Phần 1- Chương 7

NÓICHUYỆN TẠI BROCKWOOD PARK SCHOOL

Ngày 5 tháng 10 năm 1972

N

gười hỏi: Chúng ta có thể nói về sự nhạy cảm và sự ân cần với những người khác?

Krishnamurti: Con người luôn luôn muốn cái gì đó thiêng liêng, thần thánh. Chỉ tử tế với những người khác, nhạy cảm, lễ phép, ân cần, ý tứ và thương yêu: việc đó không có chiều sâu, nó không có sức sống. Nếu bạn không tìm ra trong sống của bạn cái gì đó thực sự thiêng liêng, mà có chiều sâu, mà có vẻ đẹp lạ thường, mà là nguồn cội của mọi thứ, sống trở nên rất hời hợt. Bạn có lẽ lập gia đình một cách hạnh phúc, cùng con cái, một ngôi nhà và tiền bạc, bạn có lẽ thông minh và nổi tiếng, nhưng nếu không có hương thơm đó mọi thứ có lẽ giống như một cái bóng mà không có thực chất.

Khi thấy điều gì đang xảy ra quanh thế giới, liệu bạn, trong sống hàng ngày của bạn, sẽ tìm ra cái gì đó mà trung thực thực sự, đẹp đẽ, thiêng liêng, thần thánh thực sự? Nếu bạn có điều đó, vậy thì lịch sự có ý nghĩa, vậy thì ân cần có ý nghĩa, có chiều sâu. Vậy thì bạn có thể làm bất kỳ việc gì bạn thích, sẽ luôn luôn có hương thơm đó. Làm thế nào bạn sẽ bắt được cái này? Nó là bộ phận của giáo dục của bạn, không chỉ học hành môn toán, nhưng cũng phải tìm ra cái này.

Bạn biết, muốn thấy cái gì đó rất rõ ràng – thậm chí cái cây đó – cái trí của bạn phải yên lặng, đúng chứ? Muốn thấy bức tranh đó tôi phải nhìn ngắm nó, nhưng nếu cái trí của tôi đang huyên thuyên, đang nói, ‘Tôi ước tôi ở phía bên ngoài’, hay ‘Tôi ước tôi có được cái quần tốt hơn’, nếu cái trí của tôi đang lang thang, tôi sẽ không bao giờ có thể thấy bức tranh đó một cách rõ ràng. Muốn thấy cái gì đó rất rõ ràng tôi phải có một cái trí rất yên lặng. Trước hết, hãy thấy sự hợp lý của nó. Muốn nhìn ngắm chim chóc, muốn nhìn ngắm những đám mây, muốn nhìn ngắm cây cối, cái trí phải hoàn toàn yên lặng để hiệp thông.

Có những hệ thống khác nhau ở Nhật và Ấn độ sử dụng sự kiểm soát cái trí để cho nó trở nên hoàn toàn yên lặng. Và bởi vì rất yên lặng, sau đó bạn trải nghiệm cái gì đó không thể đo lường được – đó là ý tưởng. Vì vậy họ nói: trước hết cái trí phải yên lặng, kiểm soát nó, đừng thả nó lang thang, bởi vì khi bạn có một cái trí yên lặng, sống lạ thường lắm. Lúc này khi bạn kiểm soát hay ép buộc cái trí, bạn đang làm biến dạng nó, đúng chứ? Nếu bạn ép buộc bạn tử tế, đó không là tử tế. Nếu tôi ép buộc chính tôi phải rất lễ phép với bạn, đó không là sự lễ phép. Vì vậy nếu tôi ép buộc cái trí của tôi phải tập trung vào một bức tranh này, vậy thì có quá nhiều căng thẳng, nỗ lực, đau khổ và đè nén. Vì vậy một cái trí như thế không là một cái trí yên lặng – bạn thấy chứ? Vì vậy chúng ta phải hỏi: liệu có một phương cách sáng tạo một cái trí rất yên lặng mà không có bất kỳ biến dạng, không có bất kỳ nỗ lực, mà không đang nói: ‘Tôi phải kiểm soát nó’?

Dĩ nhiên có. Có một yên lặng, một bất động mà không có bất kỳ nỗ lực. Điều đó đòi hỏi hiểu rõ về nỗ lực là gì. Và khi bạn hiểu rõ nỗ lực, kiểm soát, đè nén đó là gì, hãy hiểu rõ nó không chỉ bằng từ ngữ nhưng thực sự thấy sự thật của nó – trong chính nhận biết đó cái trí trở nên yên lặng.

Bạn gặp gỡ mỗi buổi sáng vào lúc tám giờ. Điều gì xảy ra, bạn làm gì khi bạn gặp gỡ?

Người hỏi:Chúng tôi ngồi yên lặng trong phòng.

Krishnamurti: Tại sao? Tiếp tục đi, hãy bàn luận nó cùng tôi. Bạn có đọc bất kỳ thứ gì không?

Người hỏi: Thỉnh thoảng người ta có đọc.

Krishnamurti: Ý nghĩa của nó là gì? Tại sao bạn gặp gỡ mỗi buổi sáng?

Người hỏi: Tôi đã được bảo rằng, nó là tìm ra một cảm thấy của cùng nhau.

Krishnamurti: Liệu bạn, đang ngồi yên lặng, có được một cảm thấy cùng nhau? Bạn thực sự cảm thấy nó? Hay đây chỉ là một ý tưởng?

Người hỏi: Một số người có, một số không.

Krishnamurti: Tại sao bạn gặp gỡ? Tiếp tục đi, bạn không bàn luận cùng tôi!

Bạn biết, gặp gỡ vào buổi sáng, ngồi cùng nhau, nếu bạn làm nó đúng đắn nó là một sự việc lạ thường. Tôi không hiểu liệu bạn có khi nào thâm nhập nó. Khi bạn ngồi xuống, bạn thực sự ngồi yên lặng? Thân thể của bạn thực sự rất yên lặng.

Người hỏi: Không. Hầu hết mọi thời gian nó không yên lặng.

Krishnamurti: Tại sao nó không yên lặng? Bạn biết ngồi yên lặng có nghĩa gì? Bạn giữ đôi mắt của bạn nhắm lại? Hãy trả lời đi! Tôi đang phải làm mọi chuyện. Bạn làm gì? Bạn thư giãn? Bạn ngồi yên lặng thực sự?

Người hỏi:Thỉnh thoảng tôi rất thư giãn.

Krishnamurti: Chờ đã, đừng nói ‘thỉnh thoảng’. Đây chỉ là một tẩu thoát, hãy bám vào một câu hỏi.

Người hỏi: Tôi rất yên lặng và rất bất động.

Krishnamurti: Bạn có ý gì qua từ ngữ yên lặng? Bạn yên lặng thuộc phần thân thể?

Người hỏi: Vâng.

Krishnamurti: Mà có nghĩa gì? Làm ơn lắng nghe điều này. Những dây thần kinh của bạn, những chuyển động thân thể của bạn và đôi mắt của bạn tuyệt đối yên lặng? Thân thể của bạn rất yên lặng, không cựa quậy, không có bất kỳ chuyển động nào và khi bạn nhắm hai mắt của bạn lại, liệu chúng yên lặng? Ngồi yên lặng có nghĩa toàn thân thể của bạn được thư giãn, hệ thần kinh của bạn không căng thẳng, không máy động, không có chuyển động ma sát, bạn tuyệt đối yên lặng phần thân thể. Bạn biết, hai mắt cứ chuyển động bởi vì bạn luôn luôn đang nhìn những vật, vì vậy khi bạn nhắm hai mắt của bạn hãy giữ chúng hoàn toàn yên lặng.

Bạn vào phòng này lúc tám giờ sáng để ngồi yên lặng với mục đích có sự hòa hợp giữa cái trí của bạn, thân thể của bạn và quả tim của bạn. Đó là khởi đầu của một ngày, để cho sự yên lặng này tiếp tục suốt ngày, không chỉ trong mười phút hay nửa tiếng đồng hồ. Sự yên lặng đó tiếp tục mặc dù bạn chơi những trò chơi, la hét hay nói chuyện, nhưng tại tâm điểm luôn luôn có ý thức của sự chuyển động yên lặng này – bạn theo kịp chứ?

Người hỏi: Làm thế nào?

Krishnamurti: Tôi sẽ giải thích cho bạn. Bạn thấy sự quan trọng của nó? Đừng hỏi ‘Làm thế nào’, trước hết hãy thấy sự hợp lý, lý lẽ cho nó. Khi buổi sáng bạn gặp gỡ chừng mười phút bạn ngồi tuyệt đối yên lặng, bạn có lẽ đọc cái gì đó – nó có lẽ là Shakespeare, hay một bài thơ – và bạn thâu gom sự yên lặng.

Hãy quan sát, hãy ngồi tuyệt đối yên lặng mà không có một chuyển động để cho hai bàn tay của bạn, hai mắt của bạn, mọi thứ hoàn toàn yên lặng – điều gì xảy ra? Người nào đó đã đọc một bài thơ và bạn đã lắng nghe nó; trong khi bạn đi đến căn phòng bạn đã nhìn ngắm cây cối, những bông hoa, bạn đã thấy vẻ đẹp của quả đất, bầu trời, những con chim, những con sóc, bạn đã nhìn ngắm mọi thứ quanh bạn. Và khi bạn đã nhìn ngắm mọi thứ quanh bạn, bạn đi vào căn phòng; vậy thì bạn không muốn nhìn ra ngoài nữa. Tôi không hiểu liệu bạn theo kịp? Bạn đã chấm dứt nhìn ra ngoài (bởi vì sau đó bạn sẽ quay trở lại với nó), bạn đã chấm dứt bằng cách nhìn ngắm rất cẩn thận mọi thứ khi bạn đã đi vào. Sau đó bạn ngồi tuyệt đối yên lặng mà không có một chuyển động; vậy thì bạn đang thâu gom sự yên lặng mà không có bất kỳ ép buộc nào. Hãy yên lặng. Vậy thì khi bạn rời đi, khi bạn đang giảng dạy hay khi bạn đang học hành cái này hay cái kia, có sự yên lặng này luôn luôn đang xảy ra.

Người hỏi: Liệu đó không là một yên lặng ép buộc, hay sao?

Krishnamurti: Bạn đã không hiểu rõ. Bạn đã tắm rửa, bạn đi xuống lầu và bạn nhìn ngắm, không chỉ ngẫu nhiên, nhưng bạn nhìn ngắm cây cối, bạn nhìn ngắm con chim đang bay qua, bạn nhìn ngắm chuyển động của chiếc lá trong gió. Và khi bạn nhìn ngắm, hãy nhìn ngắm. Đừng chỉ nói ‘Tôi đã thấy cái đó’, nhưng hãy trao sự chú ý của bạn vào nó. Bạn hiểu điều gì tôi đang nói?

Vì vậy trước khi bạn đi vào căn phòng hãy nhìn ngắm rõ ràng mọi thứ bằng chú ý, bằng ân cần. Và khi bạn đi vào và người nào đó đọc cái gì đó, bạn ngồi yên lặng. Bạn thấy điều gì xảy ra? Bởi vì bạn đã nhìn ngắm rộng rãi nhiều thứ, vậy thì bạn ngồi yên lặng, sự yên lặng đó trở thành tự nhiên và dễ dàng bởi vì bạn đã trao sự chú ý của bạn vào mọi thứ mà bạn đã nhìn ngắm. Bạn mang chú ý đó qua khi bạn ngồi yên lặng, không có lang thang, không có mong muốn nhìn cái gì khác. Vì vậy cùng chú ý đó bạn ngồi và chú ý đó là yên lặng. Bạn không thể nhìn ngắm nếu bạn không có chú ý, mà có nghĩa yên lặng. Tôi không hiểu liệu bạn thấy sự quan trọng của điều này?

Sự yên lặng đó là cần thiết bởi vì một cái trí mà thực sự rất yên lặng, không bị biến dạng, hiểu rõ cái gì đó mà không bị biến dạng, mà thực sự vượt khỏi sự đo lường của sự suy nghĩ. Và đó là khởi nguồn của mọi thứ. Bạn thấy, bạn có thể thực hiện việc này không chỉ khi bạn đang ngồi trong phòng, nhưng luôn luôn, khi bạn đang ăn, đang nói chuyện, đang chơi đùa; luôn luôn có ý thức của chú ý này mà bạn đã thâu gom tại khởi đầu của ngày. Và khi bạn thực hiện nó, nó xuyên thấu nhiều hơn và nhiều hơn. Hãy thực hiện nó.

Người hỏi:Thưa ông, chú ý mà người ta đã sử dụng không quan trọng hơn là ngồi xuống và yên lặng, hay sao?

Krishnamurti: Tôi đã nói, có chú ý mà bạn đã sử dụng khi nhìn ngắm chim chóc, cây cối, những đám mây. Và sau đó khi bạn đi vào căn phòng bạn đang thâu gom chú ý đó, đang làm mãnh liệt nó – bạn theo kịp chứ? Và điều đó tiếp tục suốt ngày mặc dù bạn không chú ý đến nó. Hãy thử nó vào sáng ngày mai. Tôi sẽ hỏi bạn về nó. Một kỳ thi! (Tiếng cười.) Bởi vì khi bạn rời nơi này bạn phải nắm bắt được cái gì đó – cũng không phải Ấn độ giáo hay Thiên chúa giáo – vậy thì sống của bạn sẽ là thiêng liêng. (Ngừng lại) bạn nói gì đây, Sophia? Tôi sẽ khiến bạn phải nói!

Người hỏi: Thỉnh thoảng chúng ta quên bẵng và trong thời điểm đó sự suy nghĩ lại thay đổi tất cả chúng tôi.

Krishnamurti: Điều gì bạn đang nói là: Tôi đã nhìn ngắm chim chóc, cây cối, chiếc lá, chuyển động của cành cây trong gió, tôi đã nhìn ngắm ánh sáng trên cỏ, giọt sương – tôi chú ý. Và khi tôi vào căn phòng này tôi vẫn còn chú ý. Không phải chú ý đến mọi thứ – bạn theo kịp chứ? Ở đó tôi đã chú ý đến chim chóc, chiếc lá. Ở đây, khi tôi đi vào, tôi không chú ý đến mọi thứ – tôi chỉ chú ý. Vậy thì trong trạng thái chú ý đó sự suy nghĩ xuất hiện – đúng chứ? ‘Tôi đã không sửa soạn giường ngủ của tôi’, ‘Tôi phải lau chùi đôi giày của tôi’ hay bất kỳ việc gì và bạn theo sát suy nghĩ đó. Hãy đi đến tận cùng của suy nghĩ đó, đừng nói, ‘Tôi không được suy nghĩ việc đó’. Hãy chấm dứt nó. Trong qui trình của chấm dứt suy nghĩ đó, một suy nghĩ mới nảy ra. Vì vậy theo sát mọi suy nghĩ đến tận cùng, vì vậy không có kiểm soát, không kiềm hãm. Không đặt thành vấn đề liệu tôi có một trăm suy nghĩ. Tôi sẽ theo sát một suy nghĩ riêng biệt để cho cái trí trở nên rất trật tự. Tôi không hiểu liệu bạn đang nắm bắt tất cả điều này?

Người hỏi: Vậy thì sự yên lặng chen vào ở đâu?

Krishnamurti: Bạn đừng bận tâm về sự yên lặng bởi vì nếu sự suy nghĩ đang chen vào bạn không yên lặng. Vậy thì đừng ép buộc chính bạn phải yên lặng, hãy theo sát suy nghĩ đó.

Người hỏi: Liệu có bất kỳ kết thúc nào cho điều đó?

Krishnamurti: Vâng, nếu bạn chấm dứt nó; nhưng nếu bạn không theo sát đến tận cùng của nó, nó sẽ quay lại bởi vì bạn đã không chấm dứt một sự việc. Bạn hiểu rõ chứ?

Nhìn kìa, tôi ra khỏi nhà, đi quanh bãi cỏ và nhìn ngắm, chú ý đến vẻ đẹp, sự dịu dàng, sự lay động của chiếc lá. Tôi nhìn ngắm mọi thứ và tôi đi vào phòng và ngồi xuống. Bạn đọc cái gì đó và tôi ngồi yên lặng. Tôi đang cố gắng ngồi yên lặng và thân thể của tôi lắc lư bởi vì tôi có một thói quen lắc lư, vì vậy tôi phải chú ý đến việc đó, tôi chú ý đến nó, tôi không sửa đổi nó. Bạn không thể sửa đổi chuyển động của chiếc lá, đúng chứ? Vì vậy, trong cùng cách tôi không muốn sửa đổi chuyển động của hai bàn tay của tôi, tôi nhìn ngắm nó, tôi chú ý đến nó. Khi bạn chú ý đến nó, nó trở nên yên lặng – hãy thử nó đi. Tôi ngồi yên lặng, một giây, hai giây, mười giây, sau đó sự suy nghĩ bỗng nhiên trỗi dậy: ‘Tôi phải đi đến nơi nào đó vào chiều nay. Tôi đã không làm bài tập của tôi, tôi đã không lau chùi phòng tắm.’ Hay thỉnh thoảng sự suy nghĩ còn phức tạp hơn nhiều: tôi ganh tị với người đàn ông đó. Lúc này, tôi cảm thấy ganh tị đó. Vì vậy hãy đi đến tận cùng của việc đó và nhìn ngắm nó. Ganh tị hàm ý so sánh, ganh đua, bắt chước. Bạn không muốn bắt chước hay sao? – bạn theo kịp chứ? Hãy đi đến tận cùng của suy nghĩ đó và kết thúc nó, đừng mang nó theo. Và khi một suy nghĩ khác trỗi dậy, bạn nói, ‘Hãy chờ đó, tôi sẽ quay lại suy nghĩ đó.’

Nếu bạn muốn chơi trò chơi này rất cẩn thận, bạn viết mọi suy nghĩ mà bạn có trên một mảnh giấy và chẳng mấy chốc bạn sẽ tìm ra sự suy nghĩ có thể trật tự như thế nào bởi vì bạn đang chấm dứt mọi suy nghĩ, suy nghĩ này sau suy nghĩ khác. Và khi bạn ngồi yên lặng, ngày hôm sau bạn thực sự yên lặng. Không suy nghĩ nào trỗi dậy bởi vì bạn đã kết thúc nó; mà có nghĩa bạn đã đánh bóng đôi giày của bạn, bạn đã lau chùi phòng tắm của bạn, bạn đã đặt cái khăn tắm vào vị trí đúng đắn tại khoảnh khắc đúng đắn. Bạn không nói khi bạn ngồi xuống, ‘Tôi đã không đặt lại cái khăn tắm.’ Vì vậy cái việc mà bạn đang làm được chấm dứt mỗi lần, và khi bạn ngồi yên lặng bạn được yên lặng lạ thường, bạn mang một ý thức lạ thường của trật tự vào sống của bạn. Nếu bạn không có trật tự đó bạn không thể yên lặng, và khi bạn có nó, khi cái trí thực sự yên lặng, vậy thì có vẻ đẹp thực sự và sự huyền bí của những sự việc bắt đầu. Đó là tôn giáo thực sự.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
01/09/2010(Xem: 3946)
Chúng ta cần một loại tỉnh thức tập thể. Có những người đàn bà và đàn ông trong chúng ta đã tỉnh thức, nhưng chưa đủ; hầu hết mọi người vẫn đang ngủ…Nếu chúng ta tỉnh thức về tình trạng thật sự của chúng ta, sẽ có một sự thay đổi trong ý thức tập thể của chúng ta. Chúng ta phải làm điều gì đấy để thức tỉnh con người. Chúng ta phải hổ trợ Đức Phật để đánh thức những người đang sống trong mộng.” Thiền Sư Nhất Hạnh, trong Sự Đáp Ứng của Phật Giáo đến Tình Trạng Khẩn Cấp của Khí Hậu.
31/08/2010(Xem: 3071)
Thảm trạng môi trường và xã hội đổ vở bây giờ lan rộng và khắp hành tinh trong sự đo lường. Những sự cải tiến kỷ thuật đã cung ứng cơ sở cho một loại tiến triến mới của xã hội, vượt khỏi những biên giới của văn hóa, tôn giáo, và tâm linh. Tuy thế, kỷ thuật không phải hoàn toàn được điều khiển trực tiếp bởi lý trí, nhưng bởi những động lực nội tại của xã hội học và tâm lý học. Những khuynh hướng bản năng của loài người có những phương diện phá hoại cũng như tốt đẹp. Chúng ta có thể ca tụng kiến thức nghệ thuật, khoa học hay lòng vị tha của chúng ta bao nhiêu đi nữa, thì chúng ta không thể quên đi sự thật rằng chúng ta cũng là những động vật nguy hiểm nhất.
31/08/2010(Xem: 2974)
Một sự phối hợp những nhân tố đang phá hoại một cách nhanh chóng vòng sinh vật – hệ thống sinh thái địa cầu hợp nhất tất cả những chủng loại sinh sống, sự liên hệ và sự tác động qua lại với đá, đất, nước và khí quyển. Hệ thống khí hậu trái đất đã từng cung ứng nền tảng cho nền văn minh nhân loại đến sự phát triển hơn 5.000 năm qua. Xã hội chúng ta bây giờ mới chỉ bắt đầu nhận ra chiều sâu của sự liên hệ hổ tương sinh thái này. Sự khủng hoảng khí hậu mà chúng ta đang đối diện là nguyên nhân bởi sự vượt quá giới hạn khí carbon kết quả từ sự tiêu thụ nhiên liệu lỗi thời (than đá, dầu mõ,…), và từ sự tàn phá rừng. Điều chỉnh hành động là khẩn thiết cho sự tồn tại của chính loài người chúng ta. Tất cả những kỷ thuật chúng ta cần để tránh khí hậu tan vở đã hiện diện rồi.
30/08/2010(Xem: 5787)
Chưa bao giờ con người ngưng tìm kiếm trong thiên nhiên đề mong thâu thập được nhiều thứ hơn nữa nhằm chất đầy cái nhà kho mãi mãi thiếu thốn của mình. Từ thuở chào đời, hình như định mệnh buộc nó phải đối mặt với một thế giới cứ muốn cắt giảm năng lực của mình, khi nó nhận ra hai bàn tay mình thì quá ngắn, hai chân mình lại quá chậm để có thể bắt kịp cái dòng chảy xiết của sinh tồn để hưởng thụ cuộc sống, nó phải nuôi dưỡng cơ thể.
30/08/2010(Xem: 6884)
Không giống những tôn giáo khác và những lý thuyết hiện đại về kinh tế học, đạo Phật cho rằng kinh tế học gắn liền với đạo đức học và lý thuyết về hành vi (kamma). Mặc dù nhiều nhà kinh tế xem kinh tế học là một khoa học “tích cực” của một loại hiện tượng xã hội, nhưng dưới cái nhìn của đạo Phật, kinh tế học có quan hệ đặc biệt với đạo đức học. Lý thuyết kinh tế học của đạo Phật nhấn mạnh quan điểm về sự chủ tâm (cetan(, tác ý) trong việc giải thích tư cách đạo đức con người. Trong bài này, tác giả cố gắng giải thích vài khái niệm quan trọng trong kinh tế học như đã được mô tả trong kinh điển đạo Phật để cho thấy rằng đạo đức học đóng một vai trò quan trọng trong kinh tế học và do đó có một tầm quan trọng lớn đối với kinh tế học và ngược lại.
30/08/2010(Xem: 7370)
Nhiều người cho rằng Phật giáo là một tôn giáo nên không có sự quan hệ với vấn đề kinh tế đó là nhận định sai lầm, bởi vì con người là một hợp thể do ngũ uẩn tạo thành chia làm hai phần là Vật chất (sắc) và tinh thần (danh). Con người không thể chỉ dựa vào tinh thần không thôi mà có thể tồn tại được, nhưng con người cũng không thể chỉ là động vật thuần nhất về kinh tế vật chất.
30/08/2010(Xem: 8300)
Đạo đức là ngành học đánh giá các hành vi con người biểu hiện qua các hành động của thân, lời và ý do lý trí, ý chí và tình cảm cá nhân thực hiện. Các nhà tư tưởng và các nhà đạo đức thường quan niệm khác nhau về giá trị, tiêu chuẩn giá trị. Dù vậy, vẫn có nhiều nét tư tưởng gặp gỡ rất cơ bản về ý nghĩa đạo đức, nếp sống đạo đức mà ở đó giá trị nhân văn của thời đại được đề cao.
30/08/2010(Xem: 7231)
Tất cả chúng ta đều mong ước sống trong một thế giới an lạc và hạnh phúc hơn. Nhưng nếu chúng ta muốn biến nó trở thành hiện thực, chúng ta phải bảo đảm rằng lòng từ bi là nền tảngcủa mọi hành động. Điều này lại đặc biệt đúng đối với các đường lối chủ trương về chính trị và kinh tế.
30/08/2010(Xem: 3474)
Trong thời gian gần đây, nhiều sách đã được viết về đề tài kinh tế và lý thuyết kinh tế, tất cả đều từ quan điểm Tư Bản hay Xã Hội chủ nghĩa. Không có một hệ thống nào lưu ý đến hay xét đến sự phát triển nội tâm của con người, một yếu tố quan trọng trong sự phát triển xã hội.
28/08/2010(Xem: 52034)
Quyển 6 • Buổi Pháp Thoại Trên Đỉnh Cao Linh Thứu (Gijjhakūṭa) • Ruộng Phước • Tuệ Phân Tích Của Tôn Giả Sāriputta • MÙA AN CƯ THỨ MƯỜI CHÍN (Năm 569 trước TL)- Mỹ Nhân Giá Mấy Xu? • Chuyện Cô Sirimā • Móc Cho Con Mắt Đẹp • Ngạ Quỷ Mình Trăn • Cùng Một Nguyên Lý • “Hớt” Phước Của Người Nghèo! • Ghi chú đặc biệt về hạ thứ 19: • MÙA AN CƯ THỨ HAI MƯƠI (Năm 568 trước TL)-Phước Cho Quả Hiện Tại • Bảy Thánh Sản • Chuyện Kể Về Cõi Trời • Hóa Độ Gia Đình Thợ Săn • Nhân Duyên Quá Khứ
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Senior Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com ; http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
quangduc@quangduc.com , tvquangduc@bigpond.com
KHÁCH VIẾNG THĂM
110,220,567