Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. quangduc@quangduc.com* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

Truyện ngắn: Bên trong mềm yếu

08/12/201822:37(Xem: 2488)
Truyện ngắn: Bên trong mềm yếu
bentrongyeumen_manduonghong

 Truyện ngắn 1.500 chữ

 

 BÊN TRONG YẾU MỀM

      Hễ gặp mặt lớp trưởng bất kỳ đâu, dù đang ở trong sân trường hay ngoài đường phố quán xá, băng “Ngũ Quỷ” bọn tôi đều đồng thanh tương ứng mở năm cái loa được mở hết công suất ghẹo:

“Thịnh Mái ơi… Chị đi đâu đó?”

Mỗi lần đụng mặt bọn tôi, bị ghẹo sát ván như vậy, Thịnh vẫn không lộ vẻ hờn giận mà cười tươi tắn, giơ tay hăm dọa, rồi ỏng à ỏng ẻo đi te te, miệng nói: “Tha giùm, tha giùm. Đồ mấy cái bà yêu tinh quỷ sứ”. Trưởng lớp 9C của bọn tôi là một trang nam nhi dễ chịu, và dễ thương như vậy đó. Cái biệt danh ác ôn kia không rõ do kẻ độc mồm nào bày đầu gán tặng cho Thịnh, chỉ biết rằng băng ngũ quỷ bọn tôi gồm: Ly, Kim, Thoa, Thuỷ, Ái là những kẻ có công “truyền bá cổ động” biệt danh đó một cách dai dẳng, siêng năng đến độ quen miệng. Và, tuy Thịnh thường hô “Tha giùm, tha giùm!” mỗi khi bị ngũ quỷ gọi ghẹo, nhưng bọn tôi biết tỏng trong bụng anh chàng lớp trưởng cũng khoái khoái được ghẹo lắm. Bọn tôi biết chắc vậy, vì có một lần cả năm đứa dặn dò nhau sẽ làm lơ, không nói không rằng, không chọc ghẹo gì khi đụng mặt Thịnh “Mái”. Năm đứa ngược đường với lớp trưởng hôm ấy, không đứa nào hó hé động môi, thậm chí không nghe được tiếng thở. Vượt qua nhau, ngay lập tức, bọn tôi nghe tiếng Thịnh cất lên phía sau:

“Nè mấy bà kia, sao bữa nay câm hết vậy?”

 Năm đứa đứng lại, quay nhìn, và cùng bật cười trước vẻ mặt đầy kinh ngạc của lớp trưởng. Nhỏ Ly là đứa luôn luôn mau mồm lẹ miệng nhất bọn:

“Ghẹo hoài sợ bạn buồn, bạn giận tụi này làm sao!”

Bốn đứa tôi hùa theo:

“Đúng đó, tụi này hứa tha giùm bạn rồi! Tha luôn!”

Thịnh nhăn nhó, gãi đầu bứt tóc, nói như nhõng nhẽo:

“Hổng dám buồn giận đâu! Năm mà hổng chịu ghẹo nữa thì Thịnh mới buồn giận đó!”

Ngũ quỷ nhao nháo:

“Thiệt hông đó? Thiệt vậy hở?”

“Nói lẫy phải không, chị Hai?”

Thịnh ỏng ẹo, phì cười thật dễ thương, không trả lời mà bỏ đi một lèo. Nhỏ Ly tắc lưỡi, lắc đầu nói:

“Thiệt hết biết! Không hiểu nổi lớp trưởng của tụi mình. Nè, tụi bây ơi, nếu tụi mình không chọc ghẹo nữa, chắc anh chàng buồn tình tự tử đó nghen!”

Vậy là băng ngũ quỷ tiếp tục “trường ca chọc ghẹo”…

Buổi học hôm đó, lớp tôi xảy ra một vụ “động trời” gây náo động cả trường. Đầu đuôi sự việc cũng do bạn Hưng mà ra. Hưng là một học sinh biếng học, ham chơi bi-da và game hơn học bài vở, lại có tánh thói hoang đàng, nói chung là hạnh kiểm xấu nhất lớp, kém nhất trường. Sáng đó, Hưng không đeo huy hiệu, áo không chịu “tém thùng” và nút thì “quên” gài đến ba hột trước ngực. Hưng xếp hàng vào lớp, ngang qua cô giáo Thanh, bị cô chặn lại và bắt “nghiêm chỉnh tuân hành nội quy kỷ luật nhà trường”. Hưng đã tỏ thái độ ngang bướng, và lộ rõ những cử chỉ xem thường cô giáo trước mặt cả lớp. Cô giáo đã lệnh cho Hưng quỳ xuống bên hiên lớp. Hưng bất tuân. Cô nghiêm cấm Hưng bước vào lớp học. Hưng bỏ chạy về nhà ngay sau đó.

… Cô đang giảng bài cả lớp đang im thin thít lắng nghe. Chợt có hai người đàn bà mặc đồ bộ bông hoa lòe loẹt từ bên ngoài bước xồng xộc vào lớp. Không hiểu hai bà này đã lọt qua cổng bác bảo vệ bằng cách nào, mà vào đến đây với thái độ hiên ngang. Thập thò thập thụt ngoài cửa lớp là Hưng. Một bà hung tợn đứng chống nạnh trấn ngay đầu lối lên xuống giữa hai dãy bàn, hét tướng lên:

“Ngồi im hết. Đứa nào rục rịch liệu hồn tao!”

Cả lớp trố mắt sửng sốt, ngồi trơ ra như đá, chẳng hiểu việc gì đang xảy ra. Còn bà kia, ung dung chắp hai tay sau lưng bước lại bên cô giáo Thanh. Cô giáo giật mình biết chuyện chẳng lành, vội bước lùi ra sau mấy bước, đến đứng tựa vào bàn của cô. Bà kia hung hăng chỉ thẳng vào mặt cô giáo, nói hung tợn:

“Mày bắt em tao quỳ phải không? Mày dám làm nhục nó trước bạn bè của nó hả?”

Cô giáo Thanh dường như đang khiếp hãi quá, nên không nói gì được dù chỉ nửa lời. Người đàn bà hung hăng nọ đã bước sấn tới phía cô giáo. Diễn biến sự việc diễn ra rất nhanh, kể thì quá chậm.

Đang lúc cả lớp chúng tôi ngồi bất động vì sửng sốt lẫn khiếp đảm, chợt một nam sinh đứng bật dậy, phóng khỏi chỗ ngồi. Đó là Thịnh “Mái”, Trưởng lớp dễ thương của lớp 9C. Thịnh xô người đàn bà đứng trấn giữa đường qua một bên, bà này té lăn kềnh ra sàn lớp. Nhanh như gió cuốn, Thịnh bay đến níu lấy cổ áo bà kia từ phía sau, kéo giật về phía mình. Bà này bị giật ngửa ra sau đụng Thịnh. Cả hai mất thăng bằng trên bục giảng, cùng té nhào xuống sàn. Thịnh bị bà nọ đè chồng lên trên.

Chỉ đến khi chuyện xảy ra như vậy, các bạn nam sinh mới tỉnh hồn tỉnh trí, cùng đứng dậy, nhào ra để tiếp cứu cô giáo và lớp trưởng. Hỗn loạn xảy ra. Hơn mười bạn đã đứng bao quanh cô giáo thành hàng rào kiên cố. Những bạn khác xông đến lôi bà nọ rời khỏi Thịnh. Một số nam sinh khác đứng vây bà kia lại với tinh thần “sẵn sàng chiến đấu”. Vài bạn khác đã chạy ra khỏi lớp, báo cho các thầy hay hung tin…

        Vụ đại náo học đường này rốt cuộc đã được dàn xếp êm xuôi. Hai người đàn bà hung tợn toan tính hành hung cô giáo được chính quyền “săn sóc sòng phẳng” theo luật pháp. Hưng bị khiển trách dưới cột cờ vào buổi sáng thứ hai. Rồi mọi việc cũng trôi qua.

        Điều để lại trong lòng cô giáo lẫn 54 học sinh lớp 9C và đông đảo các thầy cô, học sinh trong trường là nghĩa cử cao đẹp của lớp trưởng, người có biệt danh Thịnh “Mái”. Sóng gió đã chìm lặng bên ngoài đời thường, nhưng lại dấy lên trong thâm tâm băng ngũ quỷ bọn tôi. Cả năm đứa đều thay đổi cái nhìn về người bạn hiền “liễu yếu đào tơ” của mình. Té ra bên trong cái vỏ bọc ẻo lả, yếu mềm kia lại là sức mạnh cuồn cuộn, có thể đảo hải di sơn, xông pha trận tiền của một đấng mày râu hùng dũng. Ngũ quỷ hết dám trêu ghẹo lớp trưởng đáng kính nể của mình. Cả lớp 9C hãnh diện khi được có một người lớp trưởng nổi danh “liều mình cứu sư phụ”, được ban giám hiệu hết lòng khen ngợi biểu dương trong lễ chào cờ đầu tuần…

 

          “Ê, mấy ơi. Sao bữa giờ không chọc ghẹo tui nữa hở trời?”

          Thịnh gọi ngũ quỷ trong giờ ra chơi, nhỏ Ly kỳ này không mau miệng như mọi khi, nó hình như bị Thịnh “hớp hồn” từ dạo xảy ra vụ náo học đường. Phần nói trước thuộc về tôi:

          “Thôi đi bạn ơi. Tụi này không dám gọi bạn bằng cái biệt hiệu lỗi thời kia nữa đâu. Bạn là Thịnh Hảo Hớn rồi!”

          Thịnh làm bộ nũng nịu, dậm chân dậm cẳng:

          “Hổng chịu đâu, hổng chịu đâu. Buồn thấy mồ. Tui vẫn thích được mấy gọi bằng tên hiệu cũ à. Đổi thay, coi chừng tui kiện đến trung ương à nhen!”

          Nhỏ Ái cương quyết:

          “Trung ương biết chuyện cũng phải đồng ý với tụi này. Bạn cho tụi này rút lại cái biệt hiệu kia nghen, kỳ lắm lận!”

          Thịnh nhíu mày, giọng chân thật chí tình:

          “Không chịu. Nếu mấy lỳ… tui nghỉ học luôn. Còn không nghỉ học được thì xin chuyển trường khác. Dứt khoát!”

          Năm đứa tôi nhìn bộ mặt bí xị buồn so của Thịnh mà cùng lo lắng chạnh lòng, ngó nhau hội ý, rồi reo lên:

          “Hoan hô Thịnh Mái! Hoan hô Thịnh Mái! Hoan hôôô…”

          Thịnh cười tươi tắn, ỏng ẹo bước đi. Nhỏ Ly thở dài, nói:

          “Tội nghiệp…”

          Tôi liếc nhìn nhỏ Ly. Đôi mắt nhung của nó đang long lanh những giọt kim cương. Kim cương lấp lánh, lấp lánh…                 

  

MÃN ĐƯỜNG HỒNG 

 

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
04/08/2010(Xem: 3446)
Tác-giả Thiện Xuân Malkhanova là một con người thật đặc-biệt. Còn nhớ năm 2000 khi chị Trương Anh Thụy và tôi đi sang họp Đại-hội Văn-bút Thế-giới ở Mạc-tư-khoa, chúng tôi đã để ý đến chuyện đi đường, gặp con sâu róm ở dưới đất, chị đã ân cần lấy một cái lá nâng nó lên rồi đặt nó lên một cành cây gần đó. Một con người từ-bi đến với cả cỏ cây, đất đá! Chị bảo đó là điều chị đã học được từ đạo Phật.
04/08/2010(Xem: 3104)
Không biết từ lúc nào, mà ngôi tịnh thất vô danh thấp thoáng dưới tàn cây huỳnh đàn rậm lá trên đỉnh núi Ông cheo leo mây mù đong đưa bao phủ quanh năm, đã được dân quê dưới chân núi ưu ái gọi là am Mây Ngàn thay thế cho cái tên “chòi đạo Ân” mà họ hùa nhau ám chỉ túp lều lá của sư Từ Ân ngày trước. Thuở mới đăng sơn cắm dùi khẩn đất làm chốn ẩn tu, sư lủi thủi một mình chẳng có móng đệ tử lăng xăng đón đưa phục dịch, sư tự vác cuốc, quẩy gánh... lặng lẽ lên tận đỉnh, khai phá được một khoảnh đất nhỏ làm rẫy. Sư bắt đầu trồng các loại rau đậu, khoai, bắp, cà dưa... để sớm gặt hái hoa lợi,
20/07/2010(Xem: 8670)
Đạo Phật là đạo của từ bi và trí tuệ, tất cả mọi hành động bằng thân, lời và ý đều xuất phát từ hai tiêu chuẩn đó nhằm đem lại lợi lạc cho mình và tha nhân. Đây là những đức tính rất cơ bản để phát triển về Giới-Định-Tuệ mà một người muốn thăng tiến về mặt tâm linh thì cần phải quan tâm và thực hiện một cách triệt để.
17/07/2010(Xem: 3874)
Đêm qua con nghe bài pháp “Vượt qua oan gia trái chủ”của thầy Thích Tâm Đại, cảm thấy bàng hoàng, sửng sốt, mồ hôi ướt lạnh. Hóa ra, trong quá khứ, con đã tạo vô lượng tội, gieo vô lượng oán thù, oan gia trái chủ.
25/06/2010(Xem: 4256)
Vì không biết sự vận hành nội tại nên hầu hết mọi người trên thế gian không ai nhận ra chính mình và cũng không đồng ý với chính mình. Có người nương vào thể chất như thân thể cao lớn, mạnh khỏe, sắc diện đẹp đẻ, sáng sủa thù thắng …và cho đó là ta. Có vị lấy tri thức như bằng cấp học vị là mình như tiến sĩ, bác sĩ hay kỹ sư v.v. Có vị lấy danh vọng chức tước như tổng thống, thủ tướng, bộ trưởng v.v.làm ta.
25/06/2010(Xem: 7376)
Cô Sue Dixon, một Phật tử người Úc, vướng phải căn bệnh hiểm nghèo, ung thư ngực, trong lúc dường như phải bó tay và hoàn toàn tuyệt vọng thì các Tăng sĩ Tây Tạng đã hướng dẫn phương pháp Thiền quán. Tuyệt vời thay, không lâu sau đó, cô bình phục và khỏe mạnh như xưa. Bài viết dưới đây, cô sẽ kể cho đọc giả biết quá trình loại bỏ bệnh ung thư như thế nào
02/06/2010(Xem: 2717)
Đó là ngày 26 Tháng 10 năm 1967. Tôi đang bay ngay trên bầu trời trung tâm Hà Nội đan chéo đầy hỏa tiễn trong phi vụ thứ 23 của mình, thì bị một hỏa tiễn Nga kích thước cỡ cột điện thoại bắn tung cánh phải chiếc Skyhawk ném bom tôi bay. Phi cơ bổ nhào từ cao độ khoảng 4,500 feet xuống đất, bị đảo ngược lại, gần như chúi thẳng đầu xuống đất. Tôi kéo cần bung dù thoát hiểm. Lực phóng làm tôi bị bất tỉnh vì tốc độ gió đâu khoảng 500 knot (chú thích người dịch: 926 km/giờ). Lúc đó tôi không nhận thức được, nhưng chân phải ngay quanh đầu gối và ba nơi trên cánh tay phải cùng cánh tay trái của tôi đã bị gãy. Tôi tỉnh lại ngay trước khi cánh dù của tôi rơi xuống một hồ nước ngay một góc của Hà Nội, một trong những hồ họ gọi là Hồ Tây. Mũ phi công và mặt nạ dưỡng khí của tôi đã bị thổi bay đâu mất. Tôi chạm mặt nước và bị chìm xuống đáy. Tôi nghĩ rằng hồ sâu khoảng 15 feet, cũng có thể 20. Tôi chòi chân phía dưới để nổi lên mặt nước. Lúc đó tôi không cảm thấy bất kỳ đau đớn nào. Tôi hít một
03/04/2010(Xem: 2931)
Đạo vốn vô ngôn; do ngôn mà hiển đạo, thế nên có mạn lục, có bảo huấn, có bút ngữ, có võ khố. Nay đây, có Hòa thượng Văn Thủ, tự Nhất Ty (1607 – 1648) người nước Nhật Bản, lúc đầu ở ẩn nơi Tây Cương thuộc đất Lạc Tây, về sau Ngài về núi Đan mai danh ẩn tích. Nhưng các hàng xuất gia khắp chốn hải hồ tìm đến bên Ngài kết am tranh tu học số đông không kể xiết. Rốt cuộc, danh Ngài thấu đến cửu trùng, vua thỉnh Ngài trụ trì hai chùa Pháp Thường và Linh Nguyên, ban hiệu là Định Huệ Minh Quang Phật ĐảnhQuốc Sư. Những khi nhàn rỗi, Ngài xem lại gương xưa góp nhặt những di ngôn, vãng hạnh của Phật Tổ và thêm vào đó lời phẩm bình biên tập lại thành bộ Truy Môn Bảo Tạng Tập (trong bản dịch nầy tạm lấy nhan đề là Kho Báu Nhà Thiền). Bộ sách nầy thật là cây đuốc huệ trong đường tăm tối, là thuốc hay cho người bệnh, chẳng những lợi cho người đương thời mà cũng là tiếp độ kẻ hậu côn, thật không có gì hơn vậy. Than ôi! Vào niên hiệu Bảo Vĩnh vì ảnh hưởng thời cuộc nên đâu có khắc bản và muốn lưu hàn
21/02/2010(Xem: 4390)
Tại biên giới của tỉnh Tây Khương sát với Tây Tạng có một bà lão sống cô độc, chồng và đứa con trai duy nhất của bà đã qua đời. Bà sống nhờ một thửa đất nhỏ trồng những hạt ngũ cốc. Vì cuộc đời đã trải qua nhiều gian truân từ nhỏ, bà lão cảm thấy nghiệp chướng trong người rất nặng nên đã cố công tìm hỏi những người chung quanh phương pháp chuộc tội để cầu xin cho tâm hồn được bình yên.
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Senior Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com ; http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
quangduc@quangduc.com , tvquangduc@bigpond.com
KHÁCH VIẾNG THĂM
110,220,567