Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. quangduc@quangduc.com* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

Lá bài xoay ngược cuộc đời

28/05/201311:50(Xem: 1565)
Lá bài xoay ngược cuộc đời
Những lá bài xoay ngược cuộc đời
Làm thế nào mà tôi đã thoát khỏi sự bủa vây của quá khứ?
Nhị Tường dịch

---o0o---

Vào những buổi chiều thứ bảy khi tôi lên 10, cha tôi thường dắt tôi đến một tiệm nhỏ bán bánh mì xăng-quít ở dưới phố Philadelphia, nơi ông hay đánh bài rumi tay đôi ở phía sau với những người đàn ông bề ngoài trông dữ dằn. Họ bập xì gà liên tục và nhả khói dày đặc làm không khí xám xịt, ngập ngụa, trộn lẫn với mùi thịt nướng và hành.


Trong khi họ đánh bài tôi giết hời gian nơi máy bắn đạn sáng rực trong một góc tối. Cái máy này mô phỏng theo một trò cờ bạc, và nếu bạn thắng được trong một số trò chơi thì người chủ sẽ trả tiền cho bạn. Ðó là vào những năm 60, chúng tôi sống dựa vào tiền trợ cấp phúc lợi xã hội, vì thế có lần, khi tôi ăn được 4 đô la thì máu đỏ đen càng ngấm vào người tôi.


Thời bấy giờ, tôi hoàn toàn không nhận thức được điều đó, nhưng cha tôi đã trở thành một kẻ nghiện bài bạc, xúc xắc, và đua ngựa. Nhiều lần tôi đã thấy hậu quả của sự nghiện ngập nơi cha. Ðồ đạc trong nhà dần dần biến mất vì cầm cố, đặt cược hoặc trả nợ. Tôi cảm nhận được sự căng thẳng giữa cha tôi và mẹ tôi.


Ngoại trừ những ngày chơi với cái máy đánh bạc, thì tôi cũng đã không đam mê bài bạc gì. Cho đến khi tôi 30 tuổi, nhiều sòng bạc đã mọc lên ở thành phố Atlantic, không xa khu nhà tôi ở Philadelphia.


Lần đầu tiên, tôi chỉ thử chơi cho vui nơi một máy đánh bạc. Thế nhưng khi ba con số 7 hiện lên và máy nhả ra 125 đô la thì tôi đứng sững sờ, tim đập liên hồi. Sự cuốn hút quá mạnh mẽ - một điều gì đó đã dâng tràn trong huyết quản, giống như tình yêu, như một cơn sốt.


Thời đó tôi làm nghề kinh doanh đồ gỗ thủ công, và cũng không kiếm được nhiều tiền cho lắm, thế nhưng tôi chợt thấy càng lúc mình càng thường xuyên đi đến những sòng bạc hơn. Bây giờ tôi đã không chơi với máy nữa, con bồi đen đã trở thành trò chơi của tôi, và hôm nào được bạc là tôi ở lại sòng bạc thâu đêm.


Một sáng sớm, tôi thấy mình đang ngồi với đống tiền ba ngàn hai trăm đô la trước mặt. Mặc dù mắt tôi díu lại, miệng đắng ngắt, tôi vẫn chơi không ngừng, với cảm giác phơi phới của một đêm thắng “đậm”.


Từng lúc, tôi lại thắng được ít ván hơn, và dần dà những ván thua lại trở nên thường xuyên. Một lát sau tôi sợ hãi vì cháy túi- tôi biết con số đã lên tới hàng ngàn.


Mặc dù vậy, tôi vẫn khao khát cái không gian với những ánh đèn thắp sáng trên đầu, tấm chiếu bạc phẳng phiu màu lá cây, những lá bài quyết liệt rơi xuống. Và thế là tôi cứ tiếp tục ngựa quen đường cũ để thỏa mãn cơn thèm khát đó.


Tôi chưa bao giờ cảm thấy rằng mình đã mắc phải căn bệnh ghiền cờ bạc. Tôi không phải như một trong số những người ở đây. Tôi có tiền trong ngân hàng. Tôi không cầm cố máy móc thiết bị của mình. Và vợ tôi không hề hay biết gì về tật xấu nghiêm trọng đó của tôi.


Một đêm đầu đông năm 1994, tôi mang theo 1000 đô la đến khu phố Atlantic và sau một canh bạc 2 tiếng đồng hồ, tôi cháy túi. Tôi đã từng thua nhiều trước đó, nhưng thường khi là lâu hơn. Giờ đây tôi cảm thấy bồn nôn và kích động bởi những tiếng ồn ào xung quanh, đầu váng vất vì khói thuốc.


Tuy nhiên tôi vẫn đến máy đổi tiền và nhận 1000 đôla khác. Thế rồi tôi đến bên một chiếc bàn mà tại đây đơn vị tính thấp nhất cho mỗi ván là 100 đô la, với quyết tâm gỡ lại tất cả số tiền đã mất- máu nóng đã dồn hết lên đầu tôi.


Tôi thua thẳng 8 ván. Choáng váng tôi gắng gượng rời khỏi bàn và đến gần lối ra, một sự phẫn nộ đang dậy lên trong lòng tôi. Mắt mờ đi, tôi đâm phải một phụ nữ và làm đổ tung toé những đồng xu trong chiếc xô trên tay cô ta, tôi không đứng lại cũng chẳng thèm xin lỗi.


Ở ngoài sân đậu xe, tôi tựa đầu vào thành xe lạnh ngắt. Tôi đá chân bên này, bên kia. Cuối cùng tôi ngồi vào trong xe và lái về nhà ở Philadelphia. Khi tôi lướt đi, qua những con đường lạnh lẽo im vắng lúc 4 giờ sáng, qua những ngôi nhà đang trang hoàng rực rỡ cho mùa giáng sinh, những hồi ức dồn nén bấy lâu bỗng tuôn tràn về. Tôi thấy lại mình đang nằm trên chiếc ghế bố mòn vẹt. Cây thông Noel bị đẩy vào một góc trong căn hộ nhỏ bé của gia đình chúng tôi. Thình lình cánh cửa bật tung ra và cha tôi ngã dúi vào phòng, đá vào cây giáng sinh.


Không biết vì sao hồi đó tôi đã hiểu hết mọi điều đang xảy ra- cha tôi đã thua một số tiền lớn. Ông bắt đầu la thét trong cơn cuồng nộ nguyền rủa số phận, những con bài, vận đen và sự đần độn của mình. Ông đá vào cây thông và giẫm lên những gói quà. Rồi ông đổ ập xuống ghế khóc rền rĩ.


Chúng tôi đã sống trong những nỗi ám ảnh và bức bách, tôi không thể đòi hỏi được biết những người độc ác nào đã gây cho cha ra nông nỗi này, nhưng giờ đây tôi hoàn toàn hiểu rõ rằng điều gì đang dẫn dụ tôi đi.


Khi tôi dừng xe lại trước nhà, nước mắt tôi tràn ra. Tôi không muốn cho những người thân yêu của tôi phải gánh chịu cùng nỗi khổ sở mặc cảm tội lỗi và thất vọng như tôi khi còn là một đứa trẻ thơ. Tôi cũng không bao giờ muốn phải cảm thấy khốn khổ như giờ phút này đây.


Vào chính giây phút đó, tôi đã đánh cược với chính mình: Mi sẽ không bao giờ có thể rời xa được chiếu bạc. Ðó là một sự đánh cá liều lĩnh ngược với bản tính tự nhiên của tôi_ một lời thề ngược ngạo. Và tôi cứ cá cược như thế vào mỗi bình minh. Nhưng nhờ trời, đó là một sự cá cược mà tôi đã "thua" gần 2700 lần mặt trời mọc.



Dịch từ Reader's Digest 3/2002


--- o0o ---
Vi tính: Cát Tường - Diệu Tường
Trình bày: Nhân Văn - Linh Thoại
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
05/09/2021(Xem: 7600)
Đôi lời tao ngộ Quý vị đang cầm tác phẩm này trên tay là kết quả của mấy mươi năm học hỏi cũng như tu luyện. Quý Thầy Hạnh Bảo và quý Thầy Giác Ân, Giác Tri đã có ý hay là nên sưu tập những câu nói của tôi được đăng tải đó đây trên các bài viết, tạp chí hay sách vở trong 30 năm qua, nhằm đánh dấu một chặng đường đã đi qua và làm cơ bản cho chặng đường sắp tới của những người đệ tử. Suốt 30 năm trời (1978-2008) là một chuỗi thời gian quá ý nghĩa đối với tôi. Vì đời đã cho tôi một cơ hội để học hỏi. Đạo đã dạy cho tôi biết học hai chữ nhẫn nhục cũng như tánh không. Rồi đây tất cả ai trong chúng ta cũng phải ra đi; nên để lại một cái gì đó cho đời một món quà tinh thần thật ý nghĩa.
01/10/2020(Xem: 4038)
Người đầu tiên hưởng ứng lời kêu gọi hãy đến xứ Nam truyền giáo của chúa Nguyễn là linh mục Buzomi, người Ý, có thể xem Buzomi là người chính thức đặt nền móng cho công cuộc rao giảng phúc âm ở xứ Đàng Trong.
25/04/2020(Xem: 4957)
Lần về Việt Nam, tôi đã được một nhóm bạn rủ đi tham dự ngày “Quốc tế công tác xã hội“ được tổ chức tại đường Tôn Đức Thắng, quận nhất. Chủ đề của buổi họp mặt là “Gặp gỡ yêu thương“, khách được mời chính là các em khiếm thị thuộc “Mái ấm Thiên Ân“ quận Tân Phú và Trung tâm dạy nghề cho người khuyết tật. Một chương trình khá hay, rất cảm động đầy lòng nhân ái và chủ đề buổi họp mặt thật thấm thía, mang ý nghĩa sâu xa vô cùng!
01/09/2019(Xem: 4482)
Tháng 7 âm lịch hằng năm, mưa trút hạt nơi đây, dày đặc, có khi cả ngày lẫn đêm không ngớt. Xứ này là một trong năm tỉnh thuộc Tây Nguyên. Người dân nơi đây chủ yếu là đồng bào dân tộc thiểu số như Thượng, Ê-đê, Ba-na, Xơ-đăng,… nhưng lẫn trong chòm xóm ấy là cơ số người dân di cư từ các tỉnh miền Trung Việt Nam như Quảng Ngãi, Quảng Nam, và Huế. Họ sống thành từng cụm, đùm bọc lẫn nhau. Nguồn sống chính yếu của họ là trồng lúa nước và cà phê; tuy nhiên, canh tác vẫn còn thô sơ, không khác gì mấy chục năm về trước - thời mới ‘đi kinh tế mới’.
29/04/2019(Xem: 4712)
Những ý tưởng trong một bài viết ngót 30 năm trước bỗng hiện về trong giấc mơ đêm qua, cùng với hình ảnh người bạn từng chung bước trên chặng đường tranh đấu cho nhân quyền, khi thuyền nhân trong các trại tỵ nạn đang bị cưỡng bức trả về Việt Nam. Người bạn đó là cố nhạc sỹ Việt Dzũng. Sao giấc mơ lại tới trong thời điểm cuối tháng tư? Với tôi, không phải là tình cờ, vì chính bài viết này lại là một, trong những bài mà Việt Dzũng đã chia sẻ rằng “Xúc động lắm! Những rung cảm này thật quá! Thầm lặng mà lại rõ nét qúa! Chị cho Dzũng gom những bài viết khác của chị lại, in thành sách nhé!” .
14/11/2018(Xem: 4646)
Cách thành phố Mishima không xa có một ngọn núi không cao nhưng rất đẹp. Đó là núi Kanuki. Từ đây có thể ngắm núi Phú Sỹ rất tuyệt vời. Chính tôi đã một lần đi thiền hành lên đây, lên tận đỉnh, trèo lên 2 đài quan sát rất cao, cao nhất, để phóng tầm mắt về 4 hướng. Nhất là ngắm Phú Sỹ lúc buổi chiều. Hôm đó đã rất ấn tượng đối với tôi. Thật khó quên.
20/10/2018(Xem: 3052)
Bão mạnh và sóng thần ở châu Á khiến hàng ngàn người thiệt mạng, hàng ngàn người mất tích; tàn phá nhà cửa, tài sản công và tư, thiệt hại vô kể. Bão lớn quét qua miền Đông và Đông nam nước Mỹ cũng lấy đi mạng sống của ba mươi người và hàng ngàn người còn mất tích… Hàng trăm ngàn người vẫn còn phải chịu đựng sự lụt lội, mất điện, lạnh giá, thiếu nước uống. Trong khi đó, gió Santa Ana như mọi năm đã thổi về, mang hơi nóng hầm hập sau cơn mưa rỉ rả một ngày một đêm của miền Tây nam.
09/10/2018(Xem: 2670)
“Không. Dứt khoát là không. Mấy đứa con của tôi không cần chữ nghĩa mà vẫn sống khoẻ mạnh, khôn lanh chẳng thua kém con nhà ai trong xóm này!”
27/09/2018(Xem: 2087)
Tôi vẫn hay mang bức ảnh chụp chúng tôi ngồi với nhau ở văn phòng công ty sách Thái Hà tại TP HCM trên đường Đào Duy Anh, quận Phú Nhuận chụp cùng với doanh nhân Đặng Quang Trí và một vài anh em chiến hữu doanh nhân khác ra ngắm lại. Gặp nhau bên chiếc bàn giản đơn và bàn về ý tưởng của Trí: tặng 10.000 cuốn sách “Quản lý nghiệp”. Ngày xa xưa là thế đấy.
08/02/2014(Xem: 2915)
Trong đạo Phật tình thương là một năng lượng lớn, có thể ôm ấp và chuyển hóa được khổ đau. Sự giác ngộ không làm cho đức Phật trở nên dửng dưng bất động, không còn cảm xúc nữa, mà ngược lại, nó khiến tấm lòng của ngài trở nên rộng lớn hơn. Đạo Phật gọi đó là tâm từ,metta. Và tâm từ ấy cũng thường được biểu hiện bằng một thái độ biết ơn.
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Senior Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com ; http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
quangduc@quangduc.com , tvquangduc@bigpond.com
KHÁCH VIẾNG THĂM
110,220,567