Mất Chánh niệm…ảo tưởng vẩn vơ
Một định nghĩa đúng đắn đầy đủ về Chánh niệm (1)
Khiến giật mình sao đôi lúc cứ mãi nghĩ vẩn vơ
Khó dập tắt nhiều ý nghĩ
chợt đến chợt đi một cách bất ngờ
Thì ra phải tu tập hoài …
từ những thực tế khiếm khuyết !
Để thấu lý
“ Pháp do duyên sinh thì sẽ tuỳ duyên diệt “
Bài học giác ngộ này để nhắc nhở, kiềm tra
Không phải lúc nào
cũng chọn lựa, lấy bỏ theo định kiến đặt ra
Đôi khi phải chấp nhận và sử dụng dù chưa đúng lý tưởng
Hãy để thời gian phục vụ ta, tỉnh thức khám phá kỹ lưỡng
Rèn luyện làm sao không nuối tiếc quá khứ,
cũng chẳng mong ước tương lai
Đơn giản tự nhiên, nhận biết điều gì đã sai
Vì sự thật chứng minh rằng
“TÂM VỐN KHÔNG CÓ VỌNG TƯỞNG”
Và….Vọng tưởng chỉ là hình thức bản ngã ảo tướng
Và thị phi, vấn đề tồn tại trong suy nghĩ
cần phân biệt rạch ròi
Điều quan trọng chỉ nhắc mình quay về thực tại thôi
Sống bằng nhiều suy nghĩ quá ,
sẽ không đủ kiên nhẫn trước mọi áp lực !
Tự nhủ :
Suy nghĩ không có điểm dừng, cần chấm dứt !
Hãy tự tập để có thái độ đúng đối với bản thân
Sẽ kèm theo tâm từ , trí tuệ, bình an
với sức mạnh lặng thầm
Mỗi ngày mỗi mới thật bình an, lành thiện
Đừng để có đôi lúc phải vấn vương, hoài niệm !
Huệ Hương
————-@@@@———@@@——-
(1) Theo Sư Tâm Pháp
Chánh niệm là sự quan sát như thật những gì đang diễn ra bên trong thân, râm mình ngay trong hiện tại “ Sư còn cho rằng bất cứ sự quan sát nào không giống như định nghĩa này đều không được gọi là Chánh niệm ( trích thư thầy trò : định nghĩa Chánh niệm của website sutamphap.com )
Có nên bắt chước ?
Con người thường tự hào là bản thể độc lập!
Với tư duy riêng biệt, phiên bản độc đáo, khôn ngoan
Đôi khi xu hướng vô thức, lại sao chép hào quang (1)
Luôn tập khuôn và lập trình giống như Robot !
Từ những hành động, lời nói của Thầy, Cha
để thích nghi và hoà hợp ?
Có biết đâu ranh giới mong manh
giữa học hỏi và ganh đua!
Học theo bằng ánh sáng,
hay bản ngã ngộ nhận sự hơn thua ?
Đừng cố gắng chối bỏ việc sao chép
hay ép mình phải khác biệt!
Trí óc kẻ học Phật
phải là một cơ quan gạn lọc vàng sõi,siêu việt (2)
Vậy thì tự hứa
“Mình học từ người khác để trở thành chính mình” (3)
Không phải trở thành ai đó, từ hiệu ứng Chameleon
mà chọn cách quân bình (4)
Giữa thế nào lắng nghe thấu cảm và lắng nghe bác bỏ (5)
Hành trình trí tuệ và tỉnh thức cần
đón nhận tri thức bằng một tấm lòng rộng mở !
Khi tâm đã khởi lên như ngọn gió muốn vươn cao,
Trí tuệ như cánh buồm đón lấy mọi khát khao
Sẽ nhận diện ánh sáng và bóng tối nơi động lực! (6)
Vậy sự bắt chước cần được tinh tế trong nhận thức (7)
Luôn khoác thêm chiếc áo phẩm hạnh và tình thương.
Có thể khiến mình trở nên dễ mến, khiêm nhường
Thì thầm một lời nhắc :
“Bắt chước để trưởng thành, không để vượt mặt!
Ánh sáng của người khác không làm mình nhỏ lại, lụi tắt “
Huệ Hương
———-
(1) Sự bắt chước là một hình thức ăn cắp: bạn chẳng là gì, nhưng người kia là một ai đó, vì vậy bạn cố gắng lấy một phần hào quang của họ bằng cách sao chép họ. Sự tha hóa này thấm sâu vào cuộc sống con người, và rất ít người thoát khỏi nó.—Krishnamurti
-Chừng nào còn chưa tự hiểu biết chính mình thì không thể khai ngộ…Vì không cảm thầy chắc chắn nên người ta thường đi tìm cái chắc chắn bằng cách bắt chước người khác. Đó là kéo dài sự vô minh, nguồn gốc của phiền não- Krishnamurti
(2) Người học Phật phải thận trọng, luôn luôn giữ thái độ khách quan trong khi tìm hiểu kinh điển, và như thế là có tinh thần khoa học. Trí óc kẻ học Phật phải là một cơ quan gạn lọc vàng sõi, phân biệt rõ ràng, đừng để bị nô lệ cho những kiến văn, sách vở, và những thành kiến dựa vào tình cảm (Đạo Phật trong nhận thức mới-HT Nhất Hạnh)
(3) Khi học bằng ánh sáng, ta thấy người giỏi như đuốc soi đường.
Khi ganh tỵ vì bản ngã, ta thấy người giỏi như bóng che mất mình.
Nhưng ánh sáng không chiếm chỗ của nhau — chúng chỉ nối tiếp nhau để xua tan bóng tối.
(4) Lặp lại hành động trong vô thức không phải là kết quả của thuật thôi miên hay thao túng tâm lý. Đó hoàn toàn là hiện tượng tự nhiên từ hiệu ứng Chameleon—Chameleon effect, hay hiệu ứng tắc kè hoa, mô tả xu hướng lặp lại hành động, biểu cảm và phong thái của người khác một cách vô ý.
(5) Lắng nghe thấu cảm (empathic listening) là kỹ năng lắng nghe mà ngoài nội dung câu chuyện, bạn cần chú ý đến cảm xúc của người đối diện. Tác giả Stephen Covey từng viết: “Đa số mọi người lắng nghe không phải để hiểu, họ lắng nghe để trả lời”. Để cuộc hội thoại sâu sắc hơn, lắng nghe thấu cảm là một kỹ năng nhiều người trong chúng ta cần luyện tập.
Trong khi lắng nghe bác bỏ (dismissive listening) là hành động cố gắng “sửa chữa” người nói, đưa ra lời khuyên dù không được nhờ đến hoặc những lời động viên tích cực độc hại
(6) “Người khôn ngoan ngưỡng mộ người giỏi hơn mình và học theo họ.
Người thiếu hiểu biết ghen tị với người đó và cố làm lu mờ họ.”
— William Arthur Ward
(7) Hiệu ứng tắc kè hoa là một kỹ năng sinh tồn tinh tế của tâm thức – nhưng cần đi kèm với tự nhận thức để không bị hòa tan.
Khi ta học theo ai đó một cách có ý thức, ta đang chọn đắp thêm cho chính mình chứ không phải mặc áo của người khác.
Khi điều nghiệt ngã nhất …đến !
Trong cuộc hành trình giữa thế giới đầy xao động!
Hãy giữ lòng vững như đá núi,
nếu đã luyện rèn
Một thói quen, không phản ứng vội trước chê khen
Lắng nghe để hiểu, dù phía sau bao điều ẩn chứa !
Hoà quyện giữa lý trí và con tim, lòng tự hứa
Cám dỗ, quyền lực không để bị cuốn theo
Tìm được con đường sống đẹp,
với hạt giống đã gieo
Biết trao đi ánh sáng, mà không chờ ai thắp lại!
Luôn giữ gìn nhân cách,
sống tử tế, không a dua, tranh cãi !
Biết điều nghiệt ngã nhất của tuổi già là sự cô đơn
Lại thêm yếu ớt về thể chất, trí nhớ lãng quên hơn
Nhưng đau đớn nhất là chứng kiến sự mai một ..
Của một giá trị chân thật
từng là nền tảng rường cột!
Thôi thì tự kết nối với điều thiêng liêng của riêng tư
Như điều chiêm nghiệm của một thiền sư (1)
Sẽ không oán trách ai vì
“Mỗi người đang sống với mức độ tỉnh thức mà họ có”
Tập buông bỏ
những điều không thể kiểm soát, dù rất khó !
Nguyện có thể chuyển hóa
nỗi cô đơn thành sự thanh cao.
Khi điều nghiệt ngã nhất đến …
linh hoạt, cảnh giác ở mức độ nào
Hy vọng thẩm sâu, tự hào sở hữu
nguồn sức mạnh không ai lấy đi được.!
Huệ Hương
———-@@@@————
(1) thiền sư người Nhật Ryokan:
“Người khác có thể có lâu đài vàng bạc,
Tôi chỉ có căn lều tranh và bài thơ.
Nhưng mỗi đêm, tôi ngủ ngon,
Và sáng mai, tôi còn thấy mây bay trên đỉnh núi.”