Qua nhiều bai viết phê bình chia sẻ được biết tác giả Trần văn Hạc , người xứ Nghệ và đã bôn ba nhiều nơi xứ người:
" Mặn mòi là nỗi vất vả, cơ cực gian khổ của mảnh đất quê hương, là sự tảo tần, chắt chiu một sương hai nắng, là nghĩa tình của những con người chân chất nơi đây được bồi lắng vun đắp bao đời, thế nên: Nuôi lúa lúa tốt nuôi người người duyên.
Là người từng trải, từng đi nhiều nơi, phải sống nơi đất khách quê người nên tình cảm của anh dành cho quê luôn da diết và sâu lắng. Mang theo một nắm đất hiền/Và đôi mắt ấy trao duyên thuở nào/Vợi đi nỗi nhớ nao nao/Vợi cơn nắng lửa xối vào lòng tôi. Hành trang anh mang theo suốt bao năm qua, suốt những chặng đường dài, suốt cuộc đời mình là “nắm đất hiền”, nắm đất không còn là vật vô tri vô giác nữa mà nó là hình ảnh quê hương, có linh hồn, có cảm xúc, có vóc dáng, hình hài quê nhà. Nắm đất ấy đã trở thành điểm tựa, chỗ dựa tinh thần, là động lực để anh vượt qua bao khó khăn thử thách trong cuộc sống mưu sinh. Người đọc hình dung mỗi lần nhớ quê là nhà thơ xòe bàn tay ra đã thấy hình ảnh quê hương, đất mẹ hiện lên gọi rưng rưng bao kỷ niệm yêu thương."
Và lời giới thiệu của Hội văn Học Nghệ Thuật tỉnh Yên Bái
Tôi không biết phải giới thiệu với bạn đọc tác giả Trần Vân Hạc là nhà văn, nhà thơ, nhà nghiên cứu, nhà lý luận… hay nhà giáo cho đúng nên đành gọi anh là “nhà…” vậy bởi anh xuất hiện trên quá nhiều lĩnh vực mà bài viết ở lĩnh vực nào cũng sâu sắc công phu.
Chưa đọc anh nhiều nhưng tôi hiểu anh, nhất là về góc độ thơ vì tôi yêu mến hầu hết tất cả những bài anh sáng tác. Thơ anh nhẹ nhàng, giản dị không đao to búa lớn.