Thomas Merton OCSO (January 31, 1915 – December 10, 1968) was an American Trappist monk, writer, theologian, mystic, poet, social activist, and scholar of comparative religion. On May 26, 1949, he was ordained to the priesthood and given the name "Father Louis".[1][2]
Merton wrote more than 50 books in a period of 27 years,[3] mostly on spirituality, social justice and a quiet pacifism, as well as scores of essays and reviews. Among Merton's most enduring works is his bestselling autobiography The Seven Storey Mountain (1948), which sent scores of World War II veterans, students, and even teenagers flocking to monasteries across the US,[4][5] and was also featured in National Review's list of the 100 best non-fiction books of the century.[6] Merton was a keen proponent of interfaith understanding. He pioneered dialogue with prominent Asian spiritual figures, including the Dalai Lama, the Japanese writer D. T. Suzuki, the Thai Buddhist monk Buddhadasa, and the Vietnamese monk Thich Nhat Hanh, and authored books on Zen Buddhism, Confucianism and Taoism.
Trích đoạn lời dịch về Thiền Sư Suzuki của Ông
Tôi may mắn được quen biết Bác sĩ Suzuki và có hai lần trò chuyện ngắn với ông. Nghĩ lại, điều này không những đáng giá, tôi còn muốn nói là khó có thể quên được. Với riêng tôi, đó là một sự kiện phi thường bởi lẽ, trong môi trường sống của tôi, không phải luôn luôn gặp được tất cả những người mình muốn gặp trên phương diện nghề nghiệp nếu tôi đang giảng dạy tại một trường Đại học. Từ lâu, tôi đã biết đến sự nghiệp của ông, đã trao đổi thư từ với ông, và chúng tôi đã cho ấn hành một tập đối thoại ngắn, trao đổi về ‘Tuệ giác về Tánh không’ một cách tương đối, trong Thiền và trong Các Linh mục sa mạc Ai-cập. (Tuệ giác về Tánhkhông, đối thoại giữa D. Suzuki và Thomas Merton, trong New Directions số 17, New York, 1961). Trong chuyến đi Mỹ cuối cùng của ông, tôi đã vinh dự được ông tiếp kiến. Ta phải gặp con người này để cảm nhận sâu sắc về ông. Đối với tôi, dường như ông là hiện thân của tất cả những phẩm chất kỳ cùng của một ‘con người siêu việt’ trong truyền thống Á Đông cổ đại, Lão giáo, Khổng giáo và Phật giáo. Hay hơn thế, gặp ông người ta có cảm giác gặp ‘vô vị chân nhân’ mà Trang Tử và các Thiền sư đã từng nói. Và dĩ nhiên đây là người mà ta thật sự muốn gặp mặt. Còn ai khác nữa? Trong lúc gặp gỡ Suzuki và uống với ông một chén trà, tôi có cảm tưởng mình đang đối mặt với người đó. Nó giống như cuối cùng người ta đang trở về nhà mình. Một kinh nghiệm tuyệt vời, ít nhất cũng có thể nói vậy. Người ta không cần phải nói nhiều, vì nói nhiều thì thường quay sự chú ý vào những tiểu tiết mà cuối cùng thì lạc đề. Khi ta thật sự đứng trước một con người, muôn trùng tiểu tiết sẽ tự nhiên biến vào trong cái đại đồng được nhận thấy mà không cần diễn đạt. Khi ta thuật lại điều đó lần nữa, chỉ còn là chi tiết trùng lặp mà thôi. Chân nhân lúc đó đã đi làm công việc của ông ở đâu đó từ lâu rồi.