- 01. Chúng ta đi chùa để cầu xin hay để tu học theo Phật?
- 02. Suy nghĩ về thế kỷ mới của người tu Phật
- 03. Một chữ Xả
- 04. Người tu Phật là người tìm về nguồn an lạc giải thoát
- 05. Nguồn gốc của đạo Phật
- 06. Từ bi và trí tuệ
- 07. Mình là cái gì?
- 08. Phật pháp là thuốc trị tâm bệnh cho chúng sanh
- 09. Chỗ gặp gỡ và chỗ không gặp gỡ giữa Thiền tông và Tịnh Ðộ tông
- 10. Ngỗng chúa uống sữa chừa nước
NGUỒN AN LẠC
Hòa thượngThích Thanh Từ
Thường Chiếu,PL 2545 - TL 2001
01
CHÚNG TA ÐI CHÙA ÐỂ CẦU XIN
HAY ÐỂ TU HỌC THEOPHẬT?
Giảng tại chùa Sắc Tứ Quan Âm - Cà Mau - 2000.
Bài giảng hôm nay, chúng tôi sẽ giảng đề tàirất bình dị là: "Chúng ta đi chùa để cầu xin hay để tu học theoPhật?" Ðây là một đề tài có thể nói rất gần với quí Phật tử.
Quí Phật tử xét thậtkỹ xem từ trước đến giờ, chúng ta đi chùa là vì cầu xin hay để tu học theoPhật? Ða số đều cầu xin, phải không? Mỗi khi đến chùa, Phật tử hoặc là cúng hoaquả hoặc là cúng nhang đèn. Khi cúng rồi, quí vị quì xuống nguyện Phật cho giađình con bình an, cho con cháu con thi đậu, cho tất cả trong gia quyến đều gặpmay mắn v.v... như thế là xin hay tu?
Như vậy chúng ta đichùa cầu xin Phật cho điều này, cho điều kia, cho đủ thứ hết. Nhưng rốt cuộcrồi tất cả những gì chúng ta xin có được như ý hết không? Ðiều này tôi khôngkhẳng định là được hay không được. Có thể một số người xin được, nhưng đa sốngười xin không được, phải không?
Thí dụ, khi con cáithi cử, cha mẹ là Phật tử thế nào cũng tới chùa xin Phật gia hộ cho con mìnhthi đậu. Như vậy các Phật tử được cha mẹ cầu xin đều đậu hết hay vẫn có ngườirớt? Tại sao cùng xin với nhau, Phật lại cho người đậu, kẻ rớt? Vậy là Phậtkhông công bình rồi. Ðức Phật đối với chúng sanh chỉ một lòng từ bi bình đẳng,thương như con một, không bỏ người nào, tại sao có người xin Phật cho, có ngườixin Phật không cho? Như vậy vấn đề này chưa thể khẳng định đúng hay sai.
Chúng ta tự nghiệm xétnhững gì chúng ta xin đó, nếu được hết thì chắc rằng Phật tử đều giàu, đều vuivẻ, không ai khổ phải không? Nhưng kiểm lại trong giới Phật tử có giàu hếtchưa, có hết khổ hoàn toàn chưa? Nếu Phật cho thì phải cho đều, người này chothì người kia cũng phải cho. Sao có người xin được, có người xin không được?Chúng ta nghĩ sao về điều này? Tôi gợi ý để rồi quí Phật tử tự nghiệm tự xét.
Cũng như những ngườigặp tai nạn, cầu nguyện đức Quan Thế Âm cứu độ, tất cả đều cầu được hay cóngười được, có người không được? Như vậy Phật và Bồ-tát hình như thương ngườinày, không thương người kia. Nhưng thật ra Phật, Bồ-tát có như vậy không?
Tất cả chúng ta do yếulòng, nhẹ dạ nên gặp tai nạn, gặp khó khăn thì lúc nào cũng ỷ lại. Ỷ lại Phật,ỷ lại Bồ-tát. Cầu xin Phật, Bồ-tát an ủi cứu giúp mình bớt khổ. Nhưng sự thậtviệc cầu xin đó đâu có gì bảo đảm được trăm phần trăm. Vậy mà tất cả Phật tửchúng ta đi chùa tới đâu cũng xin, cũng cầu. Nếu xin cầu thì không phải là tu,còn tu thì không có cầu xin.
Nên kết luận lại, Phậttử chúng ta đi chùa là để tu theo Phật hay để xin Phật cho mình được phước đức?
Tôi thường thí dụ, quíPhật tử có bệnh đi tới phòng khám của bác sĩ. Khi tới phòng khám, lẽ ra phải đểcho bác sĩ khám, cho toa, mua thuốc uống. Nhưng có người tới phòng khám chỉchấp tay nói rằng: "Thưa bác sĩ, bác sĩ cứu giùm tôi cho hết bệnh."Ðó, cứ nằng nằng đòi như vậy. Bác sĩ biết nói làm sao đây? Chắc cũng đầu hàngluôn, không biết sao cứu được. Nếu là người bệnh thì yêu cầu bác sĩ xem bệnh,rồi cho toa chúng ta mua thuốc uống, bệnh mới lành. Chúng ta không chịu cho xembệnh, không chịu xin toa, mà cứ đòi bác sĩ cho hết bệnh, như vậy bác sĩ biếtnói sao đây? Ðó là điều hết sức lầm lẫn.
Kế nữa, có người đượcbác sĩ khám bệnh, cho toa, bảo phải về mua thuốc uống. Nhưng người không chịumua thuốc, cứ cầm toa đọc hoài, đọc thuộc lòng. Thuộc lòng cái toa hết bệnhkhông? Chắc rằng không hết. Chỉ khi nào mua thuốc uống thì mới lành bệnh.
Chúng ta ngày nay đếnvới Phật giống hệt như những người bệnh đến với bác sĩ. Không cần bác sĩ khám,không cần bác sĩ cho toa mà cứ chắp tay cầu bác sĩ cứu cho tôi hết bệnh thôi.Ðiều này bác sĩ cũng bó tay. Quí vị đến chùa, cứ xin Phật cho con cái này, chocon cái nọ v.v... thì Phật sẽ làm sao? Phật đã từng tuyên bố: "Ta không cóquyền ban phước xuống họa cho ai." Mà không ban phước xuống họa thì Ngàicho được không? Nên có người xuyên tạc, như vậy thì Phật bất lực quá, Phậtkhông có khả năng, xin Phật không có kết quả.
Trong đạo Phật luônluôn dạy rằng "Phật là một bậc Ðạo sư", là vị thầy chỉ đường chochúng ta ra khỏi nẻo luân hồi đau khổ, giúp cho chúng ta tránh những hiểm nguytrong cuộc đời này. Phật là người chỉ đường nhưng nếu chúng ta không chịu đithì lỗi tại chúng ta, chớ không phải lỗi tại Ngài. Ngài không thể cho chúng tahết khổ đâu. Vì thế có người cho Phật bất lực, nhưng với người biết nghĩ suy,biết nhận định thì chính lời nói đó là lời nói chân thật.
Như chúng tôi bây giờ,thật tình chỉ hiểu Phật pháp, chỉ tu để tâm được yên tịnh và chỉ dẫn lại choquí Phật tử cùng tu. Chớ tôi cũng đâu có quyền cho Phật tử được hết bệnh, đâucó quyền cho Phật tử gặp cảnh khổ được hết khổ. Tôi chỉ giảng dạy lời Phật choquí Phật tử hiểu, ứng dụng, dẹp hết các phiền não, đó là Phật tử tu. Nếu tuđược thì phiền não sạch, chớ tôi đâu có giúp gì cho quí vị.
Quí vị nghĩ kỹ, chúngta là Phật tử tức là con của Phật. Phật là bậc giác ngộ mà con của Phật có giácngộ chưa? Nếu không giác ngộ trăm phần trăm như Phật, thì ít ra chúng ta cũnggiác ngộ được một phần trăm, tí xíu vậy đó. Phật trăm phần, chúng ta được mộtphần cũng tạm gọi là con của Phật. Chớ Phật thì trọn vẹn còn mình thì không cóchút nào, làm sao gọi là con Phật. Cái giác ngộ nhỏ nhất, gần nhất là giác ngộđược lý nhân quả.
Ðức Phật dạy, tất cảchúng ta muốn được quả lành thì phải gieo nhân lành. Chúng ta muốn quả dữ, quảác thì gieo nhân ác. Nhân lành sẽ đưa đến quả lành, nhân ác sẽ đưa đến quả khổ.Như vậy cái khổ, cái vui đều do chúng ta tạo mà ra, chớ Phật không làm thếđược. Phật dạy rất thực tế.
Tôi thí dụ, một anhnông phu muốn làm ruộng trúng thì phải lựa giống, mua giống tốt. Giống tốt đólà nhân khiến sẽ được quả tốt là những bông lúa chín vàng, no đầy. Những bônglúa chín vàng, no đầy có được là nhờ những hạt giống tốt. Nhân đã có thì quả sẽcó. Có anh nông phu nào ngây ngô đến nỗi không chịu gieo giống lúa mà cứ rangoài đồng chấp tay cầu Phật cho con lúa đầy đồng không? Có ông Phật nào trêntrời, trên mây rải giống xuống cho lúa mọc được không? Hay là chính tay mìnhgieo giống, rồi mình mới gặt được kết quả do công phu của mình làm ra.
Rõ ràng lẽ thật củacuộc sống này là chúng ta tự tạo nhân tốt hay tạo nhân xấu, từ nhân đó đưa tớiquả tốt hay xấu, chớ không ai có quyền chen vô hết. Ðó là một chân lý, một lẽthật mà chúng ta không chịu tin, cứ đòi Phật cho không thôi, đòi thế này, đòithế kia.
Như khi tôi lên Châờốc thấy một số Phật tử, nhất là từ tháng giêng tới tháng ba, nhằm thời gianvía Bà, người ta đi đông là đông. Từ các tỉnh, thành phố lên, để làm gì? Ðể vaytiền Bà về làm ăn cho phát đạt. Họ cứ quan niệm rằng mượn của Bà chừng năm bachục ngàn, về làm ăn sẽ giàu. Quí vị thấy nghĩ vậy đúng hay sai? Tôi chỉ cầnnói đơn giản rằng nếu Bà thương người tới vay tiền, Bà cho làm ăn phát đạt giàucó, thì từ Châu Ðốc tới Long Xuyên, ai cũng giàu hết. Tại sao vậy? Vì ở gần Bà,tốn ít chục bạc tiền xe là đã tới rồi, tiếc gì mấy chục mà không đi vay? Cònnhững người ở xa như thành phố Hồ Chí Minh hay dưới Cà Mau lên vay xa quá. Vậythì người ở gần vay nhiều nên phải giàu nhiều, nhưng nhìn lại dân ở gần đó vẫnnghèo, vẫn có những người rất khổ sở, rách trước rách sau. Sao họ không tới vaycho được giàu? Hay họ vay hoài không giàu nên phải chịu nghèo. Như vậy có đúnglà Bà cho vay thì được giàu không?
Có những điều rất thựctế mà không ai dám nói. Thí dụ khoảng trăm người lên vay tiền của Bà, về cóchừng năm mười người làm ăn phát tài, họ liền khoe: "Tôi nhờ năm nay vaytiền của Bà về làm ăn phát tài." Còn tám chín chục người vay, nhưng làm ănlỗ lã, thua thiệt lại làm thinh, không dám nói. Vì họ không dám nói nên đâu cóai biết. Thiên hạ chỉ biết người phát tài mà không biết những người không cógì. Ðó, lẽ thật ở chỗ nào?
Trong một trăm người,có người phước nhiều, có người phước ít. Người có phước làm ăn phát tài, lấy cớvay tiền Bà được phát tài. Còn người vô phước làm ăn thất bại, sao lại làmthinh không đổ thừa tiền Bà không có giá trị? Tại không dám nói. Nên người tacứ nghe đồn đằng kia, đằng nọ có người vay tiền Bà về làm ăn khá. Thế là ùanhau kéo đi vay. Chúng ta không chịu nghiệm, không chịu xét nên rồi bị rơi vàomê tín. Mê tín là lòng tin mù quáng, không có lẽ thật, không đúng chân lý.
Chúng ta là Phật tửhiểu Phật pháp thì phải thực hành theo lời Phật. Chúng ta muốn làm ăn khá thìchúng ta phải biết ăn ở tốt với mọi người, xử sự công bằng với mọi người. Trongcuộc sống chúng ta đừng giành phần hơn về mình mà luôn luôn biết nhường nhịnnhau. Nhờ có phước chúng ta làm ăn mới tốt. Người không chịu thực hành như vậy,cứ đi vay chỗ này, xin chỗ kia, rốt cuộc không được gì hết mà chỉ chuốc khổ.Hiện tại không được mà vị lai cũng không có chút phước đức nào. Nên quí Phật tửphải tin tưởng đức Phật là một vị đã giác ngộ, chỉ cho chúng ta những lẽ thậttrong cuộc đời để chúng ta ứng dụng tu, ứng dụng thực hành thì chúng ta sẽ đạtkết quả tốt.
Khi chiều chúng tôi đãlàm lễ qui y cho một số Phật tử. Trong lễ qui y có những vấn đề mới nghe quíPhật tử thấy hơi lạ một chút. Như nói rằng, qui y Phật rồi khỏi đọa địa ngục,qui y Pháp rồi khỏi đọa ngạ quỉ, qui y Tăng rồi khỏi đọa súc sanh. Trong nhàPhật nói ba đường khổ là địa ngục, ngạ quỉ, súc sanh. Nếu qui y Phật rồi khỏirơi vào địa ngục, qui y Pháp rồi khỏi rơi vào ngạ quỉ, qui y Tăng rồi khỏi rơivào súc sanh. Nếu qui y là chỉ hứa suông thôi mà thành công liền thì dễ quá! Ởđây tôi sẽ giải thích thứ tự cho quí vị hiểu.
Như chúng ta đã biếtPhật là bậc giác ngộ sáng suốt. Qui y Phật tức là trở về con đường sáng suốt.Trở về con đường sáng suốt thì chúng ta không rơi vào chỗ u minh, tối tăm. Ðịangục là chốn u minh cho nên Bồ-tát Ðịa Tạng phát nguyện xuống địa ngục để độchúng sanh. Vì vậy, Ngài làm Giáo chủ ở cõi địa ngục, gọi là U Minh giáo chủ.Chúng ta đi con đường sáng thì không rơi vào chỗ tối, nhưng phải đi chớ khôngchỉ hứa. Nếu Phật tử hứa rằng tôi qui y Phật rồi khỏi đọa địa ngục, ngang đókhông tu tập thì có khỏi địa ngục không? Chắc chưa khỏi.
Tôi lặp lại ví dụ anhnông phu, anh được hạt giống tốt và gieo xuống. Biết rằng nhân tốt thì quả sẽtốt, đó là lẽ thật. Nhưng từ ngày gieo giống cho tới ngày cây lúa đơm bông kếtquả, phải làm sao? Gieo giống rồi chúng ta phải chăm sóc, nhổ cỏ, bón phân,chúng ta còn phải theo dõi sâu rầy. Cuối cùng đủ điều kiện thì bông lúa mớiđược tốt, được no đủ, được chín vàng.
Cũng như vậy, khichúng ta nguyện qui y tu theo Phật, đó là nhân để đi tới quả giác ngộ. Nhưng từnhân tới quả đòi hỏi chúng ta phải liên tục theo dõi, phải cố gắng tu hành mớiđược kết quả như vậy. Chớ không phải qui y rồi nói: "Ngang đây tôi khỏiđọa địa ngục", đó là sai lầm.
Qui y Pháp khỏi đọangạ quỉ, ngạ quỉ tức là loài quỉ đói. Bởi vì Phật dạy chúng ta tu phải có lòngtừ bi thương yêu mọi người. Có lòng từ bi thì ai khổ chúng ta giúp. Chúng takhông nỡ gian lận, hiểm độc, bòn rút người khác mà phải mở lòng từ bi thươngxót, cứu độ người ta. Vì có lòng từ bi nên không có tâm bỏn sẻn, tâm keo kiệt,tâm hiểm độc. Vì vậy không đọa làm loài quỉ đói. Không bao giờ chúng ta tạonhân tốt mà lại có kết quả xấu được.
Cho nên qui y Pháp rồithì tránh khỏi làm loài quỉ đói. Vì vậy khi đã qui y rồi, chúng ta phải tập tâmtừ bi. Mỗi ngày mỗi mở rộng, mỗi ngày mỗi thực hành đúng như vậy, thấy ai khổai đói chúng ta dùng phương tiện giúp. Thực hành đúng pháp Phật dạy tránh khỏiloài ngạ quỉ, nhất định không sai chạy.
Qui y Tăng rồi khỏiđọa làm súc sanh. Tại sao? Vì súc sanh là si mê. Bây giờ mình theo chư Tăng,chư Tăng dạy cho mình biết đây là thiện, đây là ác, đây là tội, đây là phước,đây là chánh, đây là tà. Giản trạch cho mình biết rõ, nhờ biết rõ nên mìnhtránh tội làm phước, tránh ác làm lành, tránh tà làm chánh. Kết quả mình khôngđọa làm súc sanh. Như vậy từ nhân đến quả không sai chạy nếu chúng ta làm đúng.Nhưng có nhân mà không săn sóc, không chăm bón thì kết quả không bao giờ đúnghết.
Chúng ta đến với đạoPhật là đến với tâm hồn chân thật, phải dụng công tu hành, không phải đến vớiđạo Phật bằng cách cầu xin. Nếu quí Phật tử gẫm kỹ, nhớ cho rõ ràng, từ hồibiết đi chùa cho tới bây giờ, mình tu theo Phật hay là cầu xin Phật? Chắc tuít, cầu xin thì nhiều. Ðó là điều đáng buồn mà cũng rất đáng thương. Nếu Phậttử cứ đi cầu xin hoài thì đạo Phật đã mất rồi. Dầu còn chùa, còn Phật tử cũngkhông còn đạo Phật, vì Phật dạy tu mà mình có tu gì đâu? Nên nhiều người đichùa mười năm, hai mươi năm nhưng phiền não ngày càng tăng chớ không giảm. Ðichùa nhiều mà sân cũng lắm, giận cũng nhiều thì có hiệu quả gì đâu.
Ðến với Phật là để tu,để chừa bỏ những thói xấu. Nhưng đến với Phật lâu mà những thói xấu không giảm,ngược lại càng tăng, đó là tu theo Phật hay là gì? Lỗi tại đâu? Tại vì chúng takhông chịu tu mà chỉ có xin. Xin không được rồi đâm ra chán, mà chán rồi thìnghe ai đồn đại đằng kia miếu Bà, miếu Ông gì đó xin chi cũng được, linh lắm.Thế là Phật tử liền mang bó hương, dĩa quả tới xin. Vì xin cho nên dễ lạc đườngtà. Còn nếu chúng ta biết tu, hiểu lời Phật dạy, ứng dụng tu thì chúng ta hếtkhổ. Hết khổ bằng lẽ thật chớ không phải hết khổ bằng tưởng tượng.
Chúng ta đến với đạoPhật là để tu, mà tu thì phải làm sao? Phật dạy lấy nhân quả làm căn bản. Chúngta gieo nhân tốt rồi còn phải cố gắng duy trì, bảo vệ thì sẽ được quả tốt. Nếuchúng ta gieo nhân xấu thì phải rơi vào cảnh khổ, không nghi ngờ. Như vậy ngườiPhật tử là người biết chọn nhân để gieo, tránh nhân dữ không cho nó sanh khởi,đó là chúng ta tu.
Biết như vậy,hiểu như vậy, thấy như vậy, đó là chúng ta có tỉnh có giác. Còn không hiểu nhưvậy là không có tỉnh, không có giác. Biết được, nhận chân được lý nhân quả củaPhật đó là chúng ta đã giác một phần rồi. Nếu biết nhân quả do mình gây, mìnhchịu thì chúng ta có kêu trời kêu Phật gì nữa không? Gặp khổ có kêu trời, gặpvui có tạ ơn trời không? Tất cả những điều đó là do nhân mình gây, quả mìnhhưởng. Biết rõ như vậy thì chúng ta là người tỉnh.
Hơn nữa người tin nhânquả là người gan dạ, can đảm, còn người không tin thì không gan dạ, không canđảm, tại sao vậy? Bởi vì tin nhân quả nên việc gì tốt là do mình tạo thì mìnhthành công. Mình thành công là do nhân mình làm nên quả mình hưởng, không có gìngạo mạn cho mình là hơn. Nếu mình gặp điều xấu là do nhân mình không khéo tạocho nên quả xấu đến với mình. Như vậy là cũng tại mình chớ không trách ai hết.
Ở đời thiên hạ hay đổthừa tại cái này, tại cái kia, ít khi nào mình làm một điều dở, một điều xấu mànói lỗi đó tại tôi. Tại cái này, tại cái kia tôi mới làm vậy đó, đổ bên này, đổbên nọ, đổ bên kia, đó là trốn tránh trách nhiệm. Nếu chúng ta hiểu được lýnhân quả, việc tốt hay xấu đến với chúng ta đều do chúng ta tạo. Cho nên bâygiờ nó đến mình can đảm nhận, dám làm thì dám chịu, có trách ai đâu. Như vậy làmình can đảm, không trốn tránh trách nhiệm.
Phật tử bây giờ yếuđuối quen rồi nên không dám nhận trách nhiệm. Không can đảm nhận trách nhiệmthì trên đường tu làm sao tu chân chánh được? Muốn tu chân chánh tất cả chúngta phải gan dạ, phải can đảm thì sẽ có kết quả trăm phần trăm, không nghi ngờ. Ngượclại, chúng ta chưa phải là những người tu theo lời Phật dạy mà chỉ bắt chướcthôi.
Bước đầu tu theo Phậtlà qui y Tam Bảo, tức chúng ta tạo ba cái nhân. Nhân thứ nhất là nhân sáng suốtđể khỏi xuống địa ngục, nhân thứ hai là nhân từ bi để khỏi làm ngạ quỉ, nhânthứ ba là nhân trí tuệ để khỏi làm súc sanh. Ba nhân này tạo rồi, chúng ta nuôidưỡng cho nó tăng trưởng thì nhất định tránh được ba đường ác, không nghi ngờ.Ðó là chúng ta tu.
Phật không chỉ dừngngang đó mà còn dạy chúng ta phải giữ năm giới. Phật không cho chúng ta làm nămđiều. Năm điều đó là: không sát sanh, không trộm cướp, không tà dâm, không nóidối, không uống rượu, không hút á phiện, xì ke, ma túy.
Chúng ta giữ năm điềunày là tu nhân gì? Nếu không giết người, không hại người thì chúng ta tránhkhỏi người thù oán, tránh khỏi người giết hại, tránh khỏi tù tội. Giữ được nhânđó, tu được nhân đó thì hiện tại chúng ta không bị người thù oán, rình rập giếtlại, không phải bị tù tội vì phạm pháp. Phật dạy nếu đời này giữ giới không sátsanh, không giết người thì đời sau sanh ra được tuổi thọ dài. Cái nhân mìnhkhông làm cho mạng người ta ngắn thì cái quả mình sẽ được tuổi thọ dài. Ðó lànhân và quả theo nhau.
Tu nhân không trộmcướp thì sau này mình không bị tù tội, không bị người oán ghét. Của người mìnhkhông lấy, không cắp, không trộm thì tự nhiên mình là người lương thiện, ngườitốt, không bị tù tội, không có nguy hiểm xảy đến. Ðời sau chính nhờ nhân tốt đómà được quả sanh ra có của cải nhiều, dư dả.
Không phạm tội tà dâmtức là sống một cách trinh bạch. Trinh bạch là trong sáng, mà trong sáng thìđời sau sanh ra trở thành người đẹp đẽ, trang nghiêm. Như vậy quả với nhân đềutheo nhau, chớ không tách rời.
Không nói dối, khôngnói lừa gạt, ác độc v.v... thì đời sau sanh ra nói năng lưu loát, người nghekính tin. Ngày nay sanh ra mình nói ngọng, nói cà lăm là biết đời trước mìnhnói không hiền. Nói không hiền cho nên quả bây giờ phải chịu như vậy. Biết rồiráng tu, nói hiền lại thì đời sau sẽ được tốt đẹp hơn.
Nếu đời này chúng tangu tối, học hành không thuộc v.v... thì biết đời trước mình đã phạm lỗi uốngrượu mạnh, hút á phiện, xì ke ma túy cho nên bây giờ phải khổ, gầy ốm, tậtnguyền, ngu dại.
Cho nên biết tu thìnhân nào quả nấy, còn không biết tu thì phải chuốc lấy khổ. Ai muốn đi tới chỗtốt, hưởng điều tốt thì phải làm những gì Phật chỉ dạy. Từ nhân đi đến quả chớkhông có cái ngẫu nhiên, cũng không có ai ban cho hết. Phật không rảnh để bancho mình. Nếu ban cho mình thì chắc Phật không dạy nhân quả.
Hiểu như vậy chúng tamới thấy trên đường tu, mình phải là người biết tìm hiểu chánh pháp, biết tuhành chớ không phải tới với đạo để cầu xin. Quí Phật tử làm lành, làm phải thìđược mọi người thương, mọi người quí. Còn làm dữ, làm ác thì bị người ghét bỏ.Rõ ràng không phải Phật, không phải thần thánh khiến người khác thương mình;cũng không phải Phật, không phải thần thánh khiến người khác ghét mình. Thương,ghét đều do mình tạo mình gây, thì mình phải chịu.
Tất cả quí Phật tửnghĩ cho kỹ xem đức Phật dạy có đúng với lẽ thật hay không, có hợp với chân lýhay không? Nó là lẽ thật nhưng tại vì Phật tử ít chịu tu hay nói cách khác làlười biếng tu, muốn xin cho khỏe. Lạy Phật xin một cái cho rồi còn tu lâu quá!Chúng ta tu phải biết cái gì thật, cái gì không thật. Cái thật thì chúng taphải hành, còn cái không thật thì chúng ta phải bỏ, mới gọi là tu.
Khi quí vị nhận pháiqui y, trong đó có một bài kệ bốn câu:
Chư ác mạc tác
Chúng thiện phụng hành
Tự tịnh kỳ ý
Thị chư Phật giáo.
Dịch:
Không làm các việc ác
Vâng làm các điều lành
Giữ tâm ý trong sạch
Ðây là lời Phật dạy.
Lời dạy của chư Phậtgọn, tóm lại chỉ có bốn câu kệ. Bốn câu kệ đó có ba điểm.
1)Ðiểm thứ nhất là đừng làm các điều ác.Không làm tất cả điều ác tức là giữ năm giới cấm. Bởi vì giới là ngăn là chận.Ngăn chận tức là ngừa đón. Nếu chúng ta giữ năm giới là chúng ta không bị khổ,không bị lụy. Cho nên trong nhà Phật ví dụ giới cũng như hàng rào bên cạnh hốthẳm. Nếu tới mí rào, đụng rào chúng ta dội lại đừng đi nữa thì không rơi xuốnghố. Còn nếu tới mí rào mà làm cho lủng rào để ra khỏi thì bảo đảm rơi xuống hố!Nên nói giới là ngừa đón.
Phật tử giữ năm giớilà ngừa đón khỏi rơi vào các tội lỗi, khỏi rơi vào những khổ đau hiện tại vàmai sau. Phật dạy chúng ta tu trước phải giữ giới, có nghĩa là chúng ta phảidừng hết những điều tội lỗi dẫn đến sự hiểm nguy. Chúng ta dừng lại đừng bướcthêm nữa, thì mới có thể tránh các họa hoạn. Vì vậy nên nói nhờ giữ giới màngừa được các thứ hiểm nguy.
2) Ðiểm thứ hai"Chúng thiện phụng hành" tức là vâng làm tất cả điều lành.Ðiều lành là điều gì? Tôi sẽ đi chi tiết đểquí Phật tử thấy rõ. Như chúng ta giữ giới không sát sanh tức là không giết hạingười, đó là chúng ta không bị rơi vào chỗ người oán thù, người giết hại hoặctù tội. Như vậy chỉ bảo đảm an lành cho mình chớ chưa làm lợi ích cho người.Muốn vâng làm các điều lành, phải làm gì nữa? Thay vì trước chúng ta không giếthại người, bây giờ thêm một điều nữa là cứu giúp, bảo trợ cho người. Cứu giúp,bảo vệ cho sanh mạng người được an toàn, cho người bớt khổ, đó là điều lành.
Không làm ác lại làmlành nên có phước. Thành ra giữ giới là phước nhỏ chỉ ngăn ngừa được tội lỗicủa mình, còn làm lành mới là phước lớn vì lợi ích cho người. Mình đã khônggiết hại mà lại còn giúp đỡ, còn bảo vệ để gìn giữ sanh mạng cho người, đó làđiều lành.
Quí vị thấy có haimặt, một mặt dừng tội lỗi gọi là đừng làm các điều ác, một mặt làm những điềutốt lành để giúp đỡ chúng sanh, gọi là làm các việc lành. Chúng ta cứ căn cứvào năm giới để thấy những điều lành phải làm.
Giới thứ nhất khônggiết người ngược lại còn cứu người, bảo vệ cho người được an toàn. Ðó là làmlành.
Giới thứ hai khôngtrộm cắp. Tránh không trộm cắp của người khác, đó là tránh tội lỗi nguy hiểmcủa mình. Kế đến còn rộng rãi, ai thiếu nghèo mình giúp đỡ gọi là bố thí. Chúngta không ăn trộm của người mà còn bố thí giúp đỡ người, đó gọi là làm lành.
Giới thứ ba không đượctà dâm. Mình giữ không tà dâm để cho gia đình được an ổn, cho tư cách mình đượctrinh bạch, đó là cái tốt của mình. Nhưng nếu chỉ giữ cho mình không thì chưaphải là làm lành. Muốn làm lành chúng ta phải làm sao? Chúng ta phải dạy chocon cháu, cho những người chung quanh biết sống hạnh trinh bạch, biết làm nhữngđiều tốt, đừng làm những điều quấy, điều nhơ. Ðó là giúp cho người được tăng trưởnghạnh tốt ở trong xã hội. Như vậy chúng ta có phước.
Thứ tư, không nói dối.Không nói dối thì giữ được uy tín của mình, giữ lòng tin của mọi người đối vớimình. Nếu muốn có phước thì phải nói lời chân thật, lời hòa nhã, hiền lành.Không nói dối mà chúng ta còn nói những lời đúng lẽ thật, đúng chân lý, đó làlàm lành.
Thứ năm, không uốngrượu mạnh, uống say, không hút á phiện, xì ke, ma túy. Ðó là chúng ta tránhđược những hiểm nguy cho mình. Nếu muốn làm lành chúng ta phải khuyên, nhắc nhởnhững người bạn, hoặc con cháu mình tránh làm những điều ấy, đó là làm phước.
Như vậy tu Phật, chặngthứ nhất là chúng ta phải ngừa đón đừng phạm tội lỗi, đó là giữ giới. Chặng thứhai, chúng ta phải làm những điều lành để trở thành một người hữu ích cho xãhội, hữu ích cho đời, đó là làm lành.
3)Ðiểm thứ ba, "Tự tịnh kỳ ý"tức là phải làm cho tâm ý mình trong sạch. Làm sao để giữ cho tâm ýtrong sạch? Cái gì làm nó nhơ uế? Ðây là vấn đề tôi phải giải thích hơi nhiều.
Trước khi nói tâm ýtrong sạch, tôi xin nói tâm ý nhơ nhớp. Sao gọi là tâm nhơ nhớp? Thí dụ thấyngười để món đồ tốt, ta sanh lòng tham muốn lén lấy. Muốn lén lấy, đó là tâm ýnhơ nhớp. Hoặc người ta thấy điều sai trái nên chỉ cho mình, mình nổi nóng cựlộn người ta, đó là tâm ý nhơ nhớp. Thấy người làm ăn phát đạt, mình thua kémrồi ganh tỵ, thù oán người, đó là tâm ý nhơ nhớp.
Khi chúng ta biết turồi phải gạn lọc tâm ý cho được trong sạch. Nếu cứ nuôi dưỡng tâm ý nhơ nhớpthì chúng ta sẽ tạo nên những lỗi lầm, những tội rất lớn ở mai sau. Thân chúng talàm lành, miệng chúng ta nói lành đó là tốt, nhưng nếu tâm ý chúng ta chưa đượclành, chưa tốt thì cũng có ngày nó xúi thân, miệng mình làm quấy, làm lỗi. Chonên thứ ba là phải gạn lọc tâm ý, vì nó là gốc.
Giữ cho tâm ý trongsạch bằng cách nào? Ví dụ thường ngày trong sự tiếp xúc qua lại, mình hay cótật xấu là nóng nảy. Khi nổi nóng lên thì nói bậy, làm bậy đủ thứ hết. Như vậychúng ta biết mình có tật xấu là nóng giận. Sự nóng giận đó ở trong tâm ý mình.Cái xấu cái nhơ ở trong tâm mình, mình phải làm sao lọc bỏ nó ra thì hết nhơ,hết xấu.
Phật dạy rất rõ, nếungười nào bị bệnh nóng giận thì phải uống tới hai toa thuốc. Toa thứ nhất làtoa thuốc nhẫn nhục, toa thứ hai là toa thuốc từ bi. Khi nổi nóng lên, lúc đóquí vị làm gì trước? La trước phải không? La không được thì đánh. Như vậy từ ýnổi nóng rồi miệng la, la chưa xong thì tay đánh. Thế là thân tạo nghiệp ác,miệng tạo nghiệp ác từ ý nghĩ ác.
Nên khi nổi nóng lên,quí vị phải làm sao trị cơn nóng đó? Chạy đi lấy nước lạnh uống cho nó mát lạiphải không, nhưng nước qua khỏi cổ một chút thì nhớ lại rồi nổi nóng nữa, chẳnglẽ uống nước nữa? Cứ mỗi lần nóng là uống nước, uống tới chiều cho bể bụngluôn. Ðó chưa phải là phương pháp cứu mình. Do đó phải dùng hai phương thuốc từbi và nhẫn nhục mới trị được bệnh này.
Ðó là biết thuốc củaPhật cho để trị bệnh, chớ còn không thì chúng ta tu Phật bao nhiêu năm mà khibệnh không biết làm sao để trị. Học Phật mà cứ đọc kinh này, sách kia nhưngkhông biết trị bằng cách nào. Như vậy là chúng ta chưa phải thực tế. Khi cóbệnh phải dùng thuốc liền, dùng thuốc rồi thì có hiệu quả.
Bởi có thuốc mà khôngchịu uống rồi cứ kêu bệnh hoài. Nếu không uống thuốc để bệnh tái phát liênmiên, đó là tự mình phá hoại, tự mình làm khổ mình. Nên người biết tu là đempháp của Phật dạy ứng dụng cho bản thân mình được an lành, nội tâm mình đượctrong sạch. Ðó là khéo tu, tu như vậy mới là tu thật, còn nếu tu như lâu nay làtu chưa thật.
Có một số Phật tử khisửa soạn đi đâu xa, lại trước bàn Phật thắp hương cầu nguyện, Phật gia hộ chocon đi đường được bình yên, được an lành. Nhưng ra đường ai nói trái ý liền táttai người ta. Như vậy bình yên, an lành được không? Khi nổi giận tát tai ngườita Phật can đâu có kịp. Can không kịp thì làm sao mà gia hộ? Quí vị mới thấy,muốn bình yên, muốn an lành thì nguyện ai? Nguyện cho mình bình tĩnh, sángsuốt, biết đem thuốc của Phật uống, để trị bệnh nóng giận thì mới được bìnhyên, an lành.
Chúng ta phải khéo đemlời Phật dạy ứng dụng tu cho bản thân mình thì sẽ được kết quả tốt. Quí vị thấykhi nổi giận lên thì tâm mình ngàu đục, xấu xa. Chúng ta biết nhẫn nhịn thìkhông nói bậy. An nhẫn thì tâm lặng xuống, lặng xuống thì nó trong sạch. Ðó làtu tâm ý cho trong sạch.
Bây giờ giả sử thấyngười ta có món đồ quí, mình khởi niệm tham. Tham là ý niệm trong sạch hay nhơđục? Tham tức là nhơ đục. Khởi niệm tham thì phải tu làm sao? Uống thuốc nàocho hết bệnh tham? Khi chúng ta khởi niệm tham vì chúng ta nghĩ đó là đồ quí,đồ đẹp v.v... Phật dạy phải tu pháp bố thí để trị bệnh tham. Những gì dư mìnhcho hết. Cho hết thì của người ta mình không còn tham. Cho được thì không còntham, mà tham thì không thể cho. Ðược một triệu thì muốn hai triệu, hai triệuthì muốn bốn triệu, cứ chồng lên chớ không dừng.
Nên người ta thườngnói túi tham không đáy. Bỏ bao nhiêu cũng tuột hết, không bao giờ thấy đầy.Thấy đầy nghĩa là có một triệu đồng, mình biết một triệu đồng đủ cho gia đìnhsống một tháng. Bây giờ giả sử dư chút ít, có ai cần mình sẵn sàng giúp, đó làbố thí. Nếu dư mình giúp người thì không tham. Nếu tham thì không bao giờ giúp.Quí vị để ý người nào tham nhiều, họ dư bao nhiêu thì dư chớ ai xin họ khôngcho. Người có dư liền giúp, người đó sẽ hết tham. Bệnh này dễ trị chớ khôngkhó, chỉ một toa thôi. Một toa là lành bệnh.
Tất cả chúng ta cóbệnh, Phật dạy lấy thuốc mà trị chớ không phải cầu Phật cho, nhưng Phật tử cứxin Phật cho. Bởi xin cho nên lâu ngày không hiệu nghiệm thì muốn bỏ Phật, vìthấy Phật không giúp mình được. Không được thì theo Phật có lợi gì? Nếu chúngta biết lời Phật dạy để trị tâm bệnh thì chúng ta ứng dụng tu, tự nhiên tâmchúng ta trong sạch. Tâm trong sạch rồi mọi bệnh theo đó đều hết. Ðó là tôi nóitu bằng cách dùng thuốc của Phật để trị bệnh cho mình.
Như vậy chúng ta càngtu tâm càng trong sáng, tâm trong sáng thì phiền não đâu còn. Nếu tu mà cứphiền não người này, giận hờn người kia thì tâm chưa trong sáng, vẫn còn nhơđục. Nhơ đục cho nên không đi tới đâu hết, càng tu thì càng thấy khổ chớ khôngvui. Nếu tâm trong sáng thì càng tu càng tươi càng vui càng mát mẻ, không cókhổ. Tu đúng mọi điều tốt sẽ đến với mình, tu sai thì mọi việc phiền não sẽ đếnvới mình, không nghi ngờ. Ðó là một lẽ thật.
Chúng ta thấy chỉ cầncó ba câu thôi mà Phật dạy mình tu hết sức là đầy đủ: Một là đừng làm các điềuác tức là giữ trọn năm giới. Hai là làm tất cả việc lành. Ba là giữ tâm ý trongsạch. Ðó là lời dạy của chư Phật. Chư Phật dạy gọn và đủ trong bốn câu kệ đó.Chỉ cần chúng ta ứng dụng thường xuyên thì bản thân chúng ta rất tốt đẹp.
Phật tử chúng ta biếtrồi thì tránh điều gì sai, việc chưa đúng chúng ta sửa, việc gì đúng chúng tathực hành. Ðó là người khéo tu, khéo nhận định. Nếu khéo tu, khéo nhận định làngười có trí tuệ, thông minh. Không phải chúng ta học đạo thật nhiều mà gọi làhay. Chúng ta học được điều nào ứng dụng tu ngay điều đó là chúng ta khéo,chúng ta hay.
* * *
Tóm lại, chúng ta đếnchùa là để cầu xin Phật hay là để tu theo Phật? Quí vị xác định mình từ trướcđến giờ cầu xin hay là tu. Nếu lỡ đã cầu xin thì bây giờ phải làm sao? Bây giờphải tu, đừng cầu xin nữa. Ðức Phật đã không hứa, không nhận thì Phật đâu cócho.
Mong rằng tất cả quíPhật tử nghe, hiểu và nỗ lực tu tập đúng như pháp đức Phật đã dạy, thì chắcchắn sẽ được an vui hạnh phúc.